Dụ 10, Tạp Thí Dụ Kinh
Xưa Phật tới Khỏa Quốc thụ thực một nhà Tu-kiệt. Nước ấy gần biển, thường hay bị rồng kéo mây làm mưa. Phật sợ nước dâng lụt trôi nhân dân nên thụ thực xong dẫn chúng đệ tử tới hồ A-nậu-đạt. Phật hội đã thành, chúng tọa đã định, có người báo, ‘Không thấy Xá-lợi-phất.’ Thiên đế niệm rằng, ‘Phật tả hữu thường có thần túc đệ nhất và trí tuệ đệ nhất, tăng vẻ uy nghiêm cho Phật.’ Phật biết sở niệm của thiên đế nên bảo Mục-kiều-liên, ‘Ông đi gọi Xá-lợi-phất lại đây.’ Mục-liên tác lễ rồi đi. Xá-lợi-phất đang mặc hộ pháp y, Mục-liên bảo, ‘Phật đang ở hồ A-nậu-đạt cử đại hội, bảo tôi tới gọi anh, xin anh đi mau.’ Xá-lợi-phất đáp, ‘Đợi anh mặc áo xong đã.’ Mục liên bảo, ‘Nếu không đi liền, để tôi dùng thần túc đặt anh và thạch thất của anh vô lòng bàn tay phải, đưa tới chỗ Phật.’ Xá-lợi-phất liền tháo thắt lưng thả xuống đất bảo Mục-liên, ‘Em nhấc cái thắt lưng ni lên được thì mới nhấc nổi thân anh.’ Mục-liên nhấc lên, mặt đất chấn động, không nhấc nổi cái dây. Mục-liên đành dùng thần túc quay về chỗ Phật thì đã thấy Xá-lợi-phất ngồi cạnh Phật. Lúc ấy Mục-liên biết là sức của thần túc không bằng sức của trí tuệ.
Lúc ấy trong tọa chúng có một tì-khưu tai đeo hoa tu-mạn. Tọa chúng có niềm nghi hoặc, ‘Tì-khưu theo phép không được phấn sức, tì-khưu ấy đeo hoa thì giải thích thế nào?’ Thiên đế liền bạch Phật, ‘Không biết vì sao tì-khưu ấy đeo hoa?’ Phật bảo tì-khưu ấy, ‘Bỏ hoa ở tai thầy đi.’ Tì-khưu vâng lời lấy tay ngắt hoa đi, thì hoa lại mọc ra như cũ. Cứ thế hễ ngắt đi thì lại mọc ra như cũ. Phật bảo tì-khưu, ‘Dùng thần túc mà ngắt.’ Thầy ấy liền dùng sức tam-muội biến ra mấy ngàn vạn cánh tay, từ trong hư không thò xuống ngắt hoa ở tai nhưng hoa vẫn ra bất tận. Chúng tọa lúc ấy mới biết đó là quả báo lành từ nhân duyên đời trước, không phải là hoa đeo một lần. Thiên đế bạch Phật, ‘Nguyện Thế Tôn nói rõ gốc ngọn để giải nghi cho chúng hội.’
Phật cáo thiên đế, ‘Xưa vào thời Phật Duy-vệ cách đây chín mươi mốt kiếp, một hôm Phật chiêu tập đại hội thuyết pháp. Trong thính chúng có một khách say rượu nghe kinh, nghe được kinh nên rất mừng nên ngắt lấy hoa đeo ở tai rải lên thân Phật, xong tác lễ rồi đi. Sau khi mệnh chung, vị ấy chín mươi mốt kiếp liên tiếp hưởng phúc trên trời và trong cõi người, không hề rớt xuống lại tam ác đạo. Phải biết rằng người ấy nay chính là tì-khưu này, tán hoa một lần di phúc tới đời nay đắc đạo mà phúc còn chưa tận.’ Thiên đế bạch Phật rằng, ‘Ngày trước người say chưa thụ giới, cũng không hành lục ba-la-mật, chỉ một lần tán hoa mà phúc chín mươi mốt kiếp tới nay chưa tận, huống là người quảng thụ Phật giới và thâm hành ba-la-mật.’ Phật cáo thiên đế, ‘Phải biết Nhất Thiết Trí có ích cho mọi chúng sanh như thế.’ Nhất thiết chúng hội nghe nói như thế, lòng đại hoan hỉ, ai cũng phát nguyện cầu đạo vô thượng chánh đẳng chánh giác.
Văn
昔佛詣倮國受須竭請,其國近海,龍興雲雨,佛恐漂沒人民,受[18]飲食已,引眾詣阿耨達池。佛會畢,眾坐已定,告:「舍利弗不在會中。」天帝念曰:「佛左右常得神足智慧,益佛光輝。」佛知其所念,告目揵連:「汝往呼舍利弗來。」目連作禮而往。舍利弗補護法衣,目連[19]曰:「佛在阿耨達池天大會,佛使我來相呼,願以時去。」舍利弗言:「須我衣竟。」目連答曰:「不時去者,吾當神足取卿及山石室置右掌中,持詣佛所。」舍利弗便解腰帶著地,語目連曰:「汝能令帶離於地者,我身乃可舉。」目連即舉之,地能為[*]振動,帶不可舉。目連以神足還佛所,舍利弗先[1]坐佛邊,目連乃知神足之力不如智慧之力也。
時坐中有一比丘,耳中有須曼花,眾坐皆疑:「比丘之法離於花飾,而此比丘著花何謂?」[2]天帝即白佛言:「不審比丘何以著花?」佛告比丘:「遣耳中花。」比丘受教即手挽去其花;續[3]復如故,如是取去,其處故有。佛語比丘:「以神足去之。」即以三昧力作數千萬手,虛空中取耳[4]中花,花故不盡。眾坐乃知是道德因緣,非[5]暫著花也。天帝白佛:「願說本末,使眾會疑解。」
佛告天帝:「昔惟衛佛時從來九十一劫。時佛大會說法,有一醉客在會中聽,聞經歡喜,耳上[6]著花取散佛上,作禮而去。命終之後,九十一劫天上人中受福,不復更三惡道。欲知彼時人者,今此比丘是也,散一花福至今得道,故未盡也。」天帝白佛言:「往日醉客不受戒,亦不行六波羅蜜,一散花福乃九十一劫于今不盡,何況多[7]作者!」佛告天帝:「當知薩芸若饒益一切如是。」一切眾會聞說如是,大歡喜,普發無上正真道意。
雜譬喻經
Comments
Post a Comment