Tạp Thí Dụ Kinh. Dụ 7.
Ngày xưa sau khi Phật bát-nê-hoàn diệt độ một trăm năm có vua A-dục ái mộ Phật pháp. Trong nước có hai vạn tì-khưu được vua cung dưỡng. Chín mươi sáu chủng ngoại đạo sinh lòng ghen ghét, tìm cách hạ Phật pháp. Họ họp nhau lại âm mưu tìm cách, trong bọn có một phạm-chí rất giỏi thuật huyễn hóa nói với cả bọn rằng, ‘Để tôi làm phép huyễn biến thành ác quỷ, chúng ta tìm tới bọn sa-môn đấu, bọn chúng ắt tan rã. Biết không bằng chúng ta được tất về theo đạo chúng ta thôi.’ Vị thần ngoại đạo thờ phụng tên là Ma-di-thủ-la, một đầu bốn mặt, tám mắt tám tay, là loài đáng sợ nhất trong các loài quỷ. Phạm-chí kia liền hóa thành quỷ ấy, dắt thêm hơn hai trăm tên quỷ xấu xí khác dương dương đi tới đô thành vua A-dục, bầy đoàn lũ lượt kéo tới cổng vương quan. Trai gái trong nước không ai không kinh bố.
Vua ra nghênh tiếp, thấy đại ác quỷ cúi đầu hỏi, ‘Không biết đại thần linh muốn dạy chi?’ Quỷ nói vua, ‘Tau muốn ăn thịt người.’ Vua đáp, ‘Không được mô.’ Quỷ nói, ‘Nếu vua tiếc nhân dân thì trong nước có bọn nào vô ích vua đem giao cho tau ăn thịt.’ Vua đáp, ‘Không có.’ Quỷ nói, ‘Bọn sa-môn không làm ruộng, không đi lính, không thần phục vua, đó chính là bọn vô ích, cứ giao cho tau ăn thịt.’ Vua trong lòng không vui, việc đến nước đó bất đắc dĩ phải sai người tới tinh xá Kì-hoàn báo tin.
Trong hai vạn tì-khâu có một chú sa-di rốt hèn nhất, mười ba tuổi, tên là Đoan Chánh, bạch chư tì-khâu rằng, ‘Cho đệ đi ứng phó bọn họ.’ Chư tăng liền cho đi. Sa-di ra ngoài nói với thầy duy-na, ‘Hễ có phạm-chí nào rớt vào trong vườn Kì-hoàn thì hợp nhau lại cạo đầu hết, không để đứa nào thoát.’ Nói xong đi tới chỗ bọn quỷ thần, nói, ‘Tôi biết mấy ông tới đây để ăn thịt chúng tôi, trong chư tăng thì chúng tôi nhỏ nhất, cho nên theo thứ tự ra trước. Các tì-khưu khác sẽ lần lượt theo thứ tự mà ra.’ Sa-di lại nói, ‘Lúc nãy tôi đi mà chưa ăn cơm, mấy ông cho tôi ăn no một bụng rồi sau hãy thịt tôi.’ Bọn quỷ thần chịu để cho sa-di ấy ăn. Lúc ấy đi theo phạm-chí mặt quỷ còn có trên hai vạn người. Vua cho làm một bếp rất lớn để nấu cho đám ấy ăn. Sa-di bèn lấy hết thức ăn của hơn hai vạn người đổ hết vào miệng mình, dùng thần túc bay về tinh xá Kì-hoàn. Thế vẫn chưa no, bốc tiếp hai vạn phạm-chí nuốt sạch, rồi lại dùng thần túc tống hết về tinh xá Kì-hoàn. Lúc ấy vị phạm-chí có ma thuật thất kinh bỏ chạy, hiện hình lại làm người, cúi đầu tạ tội, nguyện làm đệ tử. Chư tì-khưu cạo sạch đầu bọn phạm-chí, thuyết kinh pháp cho, tất cả đều đắc La-hán. Nhân dân cả nước không ai không mừng, hưởng phúc lớn, được độ hóa.
Vua tư duy rằng, ‘Chỉ là tiểu sa-di thôi mà kinh động như vậy, huống là hàng đại thừa bồ-tát có chi mà không làm được!” Tư duy vậy rồi phát tâm bồ-đề vô thượng. Từ đó trở đi Phật pháp hưng thịnh, tới nay vẫn còn.
văn
昔佛般泥洹去百年後,有阿育王愛樂佛法,國中有二萬比丘,王恒供養之。諸九十六種外道生嫉妬意,謀欲敗佛法,自共聚會思惟方便。中有一人善於幻化,便語眾人:「吾欲作幻,變惡鬼形索沙門,鬪之必散亡。當知其不如,必來歸吾等道矣!」異道所奉神,名摩夷首羅,一頭四面八目八臂,諸鬼之最是可畏者。梵志即作是身,將諸醜鬼二百餘頭,洋洋行於國中,徐徐稍前至王宮門。一國男女莫不怖懼.
王出迎之見大惡鬼,稽首問曰:「不審大神何所勅欲?」鬼語王言:「吾欲噉人。」王言:「不可爾也!」鬼曰:「若王惜人民者,國中有無益王者付我噉之。」王言:「無有也!」鬼言:「諸沙門等,亦不田作、亦不軍征、不臣屬王,此則無益者,付吾噉之。」王心不樂,事不得已,便遣使詣祇桓,道其消息。
二万比丘中有最下沙彌,年十三歲名端正,白諸比丘:「我當行應焉!」即便聽許之。沙彌出外語維那曰:「其有梵志墮祇桓中者,便共剃頭,無令得脫。」便往其所,語鬼神曰:「知汝來欲噉吾等,吾等是僧中最小,故來先相差次,其餘比丘安次當來。」沙彌復言:「吾旦來未得食,卿等飯我令得一飽,乃却噉我。」鬼神與之。時從鬼梵志亦有二萬餘人,王作大厨,當與此等。沙彌便取二萬人食,具皆著口中,神足飛著祇桓。故未飽,復取二萬梵志吞之,亦以神足送著祇桓中。時作幻梵志走大怖懼,還復為人,稽首謝過,願作弟子。諸比丘盡剃諸梵志頭,為說經法,皆得羅漢。一國人民無不歡喜得福得度。
王思惟言:「一小沙彌感動如是,況摩訶衍海何所不有者哉?」便發無上正真道意。從是以來佛法興盛,于今不滅。
âm
Tích Phật bát-nê-hoàn khứ bách niên hậu, hữu A-dục vương ái lạc Phật pháp. Quốc trung hữu nhị vạn tì-khâu, vương hằng cung dưỡng chi. Chư cửu thập lục chủng ngoại đạo sanh tật đố ý, mưu dục bại Phật pháp. Tự cộng tụ hội, tư duy phương tiện. Trung hữu nhất nhân thiện ư huyễn hóa, tiện ngứ chúng nhân, ‘Ngô dục tác huyễn, biến ác quỷ hình sách sa-môn đấu chi tất tán vong. Đương tri kì bất như, tất lai quy ngô đẳng đạo hĩ.’ Dị đạo sở phụng thần danh ma-di-thủ-la, nhất đầu tứ diện, bát mục bát tí, chư quỷ chi tối thị khả úy giả. Phạm-chí tức tác thị thân, tương chư xú quỷ nhị bách dư đầu, dương dương hành ư quốc trung, từ từ sảo tiền, chí vương quan môn. Nhất quốc nam nữ, mạc bất bố cụ.
Vương xuất nghênh chi, kiến đại ác quỷ, khể thủ vấn viết, ‘Bất thẩm đại thần hà sở sắc dục?’ Quỷ ngứ vương ngôn, ‘Ngô dục đạm nhân.’ Vương ngôn, ‘Bất khả nhĩ dã.’ Quỷ viết, ‘Nhược vương tích nhân dân giả, quốc trung hữu vô ích vương giả, phó ngã đạm chi.’ Vương ngôn, ‘Vô hữu dã.’ Quỷ ngôn, ‘Chư sa-môn đẳng diệc bất điền tác, diệc bất quân chinh, bất thần thuộc vương, thử tắc vô ích giả, phó ngô đạm chi.’ Vương tâm bất lạc. Sự bất đắc dĩ, tiện khiển sứ nghệ Kì-hoàn đạo kì tiêu tức.
Nhị vạn tì-khâu trung hữu tối hạ sa-di, niên thập tam tuế, danh Đoan Chánh, bạch chư tì-khâu, ‘Ngã đương hành ứng yên.’ Tức tiện thính hứa chi. Sa-di xuất ngoại ngứ duy-na viết, ‘Kì hữu phạm-chí đọa Kì-hoàn trung, tiện cộng thế đầu, vô lệnh đắc thoát.’ Tiện vãng kì sở, ngứ quỷ thần viết, ‘Tri nhữ lai dục đạm ngô đẳng, ngô đẳng thị tăng trung tối tiểu, cố lai tiên tương sai thứ, kì dư tì-khâu an thứ đương lai.’ Sa-di phục ngôn, ‘Ngô đán lai vị đắc thực, khanh đẳng phạn ngã, lệnh đắc nhất bão, nãi khước đạm ngã.’ Quỷ thần dữ chi. Thời tòng quỷ phạm-chí diệc hữu nhị vạn dư nhân, vương tác đại trù, đương dữ thử đẳng. Sa-di tiện thủ nhị vạn nhân thực, cụ giai trứ khẩu trung, thần túc phi trước Kì-hoàn, cố vị bão. Phục thủ nhị vạn phạm-chí thôn chi, diệc dĩ thần túc tống trước Kì-hoàn trung. Thời tác huyễn phạm-chí tẩu đại phố cụ, hoàn phục vi nhân, khể thủ tạ quá, nguyện tác đệ tử. Chư tì-khâu tận thế chư phạm chí đầu, vi thuyết kinh pháp, giai đắc La-hán. Nhất quốc nhân dân vô bất hoan hỉ, đắc phúc đắc độ.
Vương tư duy ngôn, ‘Nhất tiểu sa-di cảm động như thị, huống ma-ha-diễn-hải, hà sở bất hữu tai!' Tiện phát vô thượng chánh chân đạo ý. Tòng thị dĩ lai, phật pháp hưng thịnh, vu kim bất diệt.
雜譬喻經
Comments
Post a Comment