Dụ 15. Tạp Thí Dụ Kinh T0207
Xưa Phật cùng chư đệ tử vào thành Xá-vệ để khất thực, thấy bên đường có một cái hố cho cả thành vứt rác, tất cả đồ dơ bẩn đều có trong đó, thấy một con heo nái dắt bầy heo con cùng nằm trong hố. Lúc ấy Phật mỉm cười hiện bốn chục cái răng và lộ bốn răng nanh, từ bốn răng nanh phóng đại quang minh, chiếu khắp ba cõi trời và mười phương, ánh quang minh ấy vòng lại nhiễu thân Phật ba vòng rồi nhập vô ngực Phật. Theo phép của chư Phật, nói chuyện địa ngục thì ánh sáng theo dưới bàn chân nhập vô, sắp nói chuyện súc sanh thì ánh sáng theo bắp tay nhập vô, sắp nói chuyện ngạ quỷ thì ánh sáng theo bắp vế nhập, sắp nói chuyện người thì ánh sáng theo rốn nhập, sắp nói chuyện chư thiên thì ánh sáng theo ngực nhập, sắp nói chuyện thanh văn thì ánh sáng theo miệng nhập, sắp nói chuyện duyên giác thì ánh sáng theo giữa lông mày nhập, sắp nói chuyện chư Phật bồ-tát thì ánh sáng theo đỉnh đầu nhập vô.
A-nan thấy ánh sáng theo ngực vô, biết Phật sắp nói chuyện chư thiên, tức thì quỳ dài ra bạch Phật thỉnh ý ngài. Phật kể A-nan, ‘Quá khứ vô số kiếp có một vị trưởng giả không có con nối dõi, chỉ có một người con gái đẹp rực rỡ và thông minh biện tuệ, cha mẹ người con gái ấy rất quý mến nàng. Khi lớn lên, con gái thuyết một câu kệ hỏi cha mẹ rằng, ‘tất cả dòng nước chảy, thế gian khổ lạc sự, từ nơi nào xuất ra, đến lúc nào mới dứt?’ Cha mẹ nghe kệ khen là kì nhã, nhưng không biết lấy lời chi đáp kệ đó. Người con gái muốn giải kệ nghĩa nhưng không tìm được lời đáp, hóa sầu ưu không chịu ăn uống. Cha mẹ thấy con gái sầu ưu, đâm lo lắng, tức thì mở đại hội mời các bà-la-môn và các vị trưởng lão đa trí. Chúng nhân vân tập, thết đãi xong liền bày ra một cái giường nhỏ giữa mọi người, người con gái ngồi lên giường đó, nói lại kệ ấy để hỏi chúng nhân, ai nấy đều im lặng không đáp được. Trưởng giả liền lấy một mâm đầy bảy món châu báu rồi tuyên lệnh rằng, ‘Ai đáp được kệ đó sẽ tặng mâm châu báu này.’
Lúc ấy có một bà-la-môn hình thể đoan chánh nhưng trí tuệ nhỏ hẹp, tham mâm trân bảo nên nói, ‘tôi đáp được.’ Thiếu nữ nghe thấy liền thuyết kệ hỏi bà-la-môn kia, hắn cũng không giải được kệ đó, không biết kệ nghĩa quy về chỗ nào, bèn nói càn, ‘việc đó làm chi có.’ Thiếu nữ liền tư duy, đắc vô sở hữu định, rồi reo lên rằng, ‘Người này thật là đại sư giúp cho tôi không ít.’ Về sau người con gái ấy mệnh chung sanh lên cõi vô sở hữu xứ, trải qua bốn mươi kiếp, hết tuổi thọ cõi trời ấy thì sinh về cõi này.’
Người con gái trưởng giả lúc ấy nay chính là con heo nái này, phúc trời hết thì tội nghiệp túc mệnh đến, đời nay thọ thân heo. Người con gái ấy lúc nói kệ hỏi nếu gặp minh sư thì đã có thể đắc đạo, cô ấy tuy hành thiền định nhưng không có trí tuệ, phúc báo của định hết thì quay lại đọa ác đạo.
爾時長者女者,此老母猪身是也,天福已盡宿命罪至,於此世受猪形也。此女本說偈問時,若遇明師即可得道;此女雖行禪定無有智慧,定報既終還墮惡道也。 Nhĩ thời trưởng giả nữ giả, thử lão mẫu trư thân thị dã, thiên phúc dĩ tận túc mệnh tội chí, ư thử thế thụ trư hình dã. Thử nữ bổn thuyết kệ vấn thời, nhược ngộ minh sư tức khả đắc đạo, thử nữ tuy hành thiền định vô hữu trí tuệ, định báo kí chung hoàn đọa ác đạo dã.
雜譬喻經 T0207
Comments
Post a Comment