Dụ 2. Tạp Thí Dụ Kinh T0204
Xưa có tì-khưu tọa thiền nhập định, lửa rừng thiêu không cháy. Người ta thấy vậy cho là quỷ, nên chém vị ấy, dao chém không đứt. Nhờ nhất tâm bất loạn mà đao bất nhập, nhờ nhu nhuyễn mà hỏa bất thiêu. Có người nhập định, đệ tử gọi ra ăn cơm mà không nghe thấy, đệ tử tới kéo tay đi. Cánh tay dài ra hơn một trượng, đệ tử sợ quá lấy gắn lại, tâm ý kinh hoảng gắn không được nên bỏ mà đi. Sư xuất thiền, thấy tay đau, hỏi đệ tử, đệ tử bạch lại hết. Sư nói, ‘Ngươi không gọi ta xuất định, làm gãy tay ta. Người đã nhập định thì mềm như bông, như thai nhi ở trong bào thai.’
Văn
昔有比丘得定意時,野火燒不燒,人見之謂是鬼,便斫之,刀折不入,用心一故不入,柔軟故不燒。有人得定者,弟子呼之飯不覺,因前牽其臂,臂申長丈餘,弟子怖便取結之,意恐結不可復解之。師禪寤,苦臂痛,問弟子,白如是。師言:「汝不解寤我,折我臂,人得定意柔軟如綿,在母腹中亦爾。」
Âm
Tích hữu tì-khưu đắc định ý thời, dã hỏa thiêu bất thiêu, nhân kiến chi vị thị quỷ, tiện trảm chi, đao chiết bất nhập, dụng tâm nhất cố bất nhập. Nhu nhuyễn cố bất thiêu. Hữu nhân đắc định giả, đệ tử hô chi phạn bất giác, nhân tiền khiên kì tí, tí thân trường trượng dư, đệ tử bố tiện thủ kết chi, ý khủng kết bất khả phục giải chi. Sư thiền ngụ, khổ tí thống, vấn đệ tử, bạch như thị. Sư ngôn, ‘Nhữ bất giải ngụ ngã, chiết ngã tí, nhân đắc định ý nhu nhuyễn như miên, tại mẫu thai trung diệc nhĩ.’
雜譬喻經 T0204
Comments
Post a Comment