Dụ 21. Tạp Thí Dụ Kinh T0207
Xưa có một cư sĩ, vợ anh có thai, thỉnh Phật tới nhà cúng dường xong, muốn nhờ Như Lai coi tướng vợ mình sau sinh con trai hay con gái. Phật nói, ‘Sau sinh con trai, đẹp đẽ khác thường, khi lớn lên ở trong loài người mà thọ khoái lạc nhà trời, sau sẽ đắc la-hán đạo.’ Cư sĩ nghe vậy trong lòng sinh nghi không tin, sau lại thỉnh lục sư, cung dưỡng xong nhờ coi tướng cho vợ. Cư sĩ nói với lục sư, ‘Bữa trước có nhờ sa-môn Cù-đàm coi rồi, nói là sanh con trai, không biết có thật là sinh con trai không?’ Lục sư nói, ‘Sẽ sinh con gái.’ Nhóm lục sư ấy đố kị Phật pháp, muốn nói ngược lời Phật nhưng suy nghĩ lại, ‘Nếu mà vợ hắn sinh con trai thì hắn sẽ bỏ ta mà phụng sự Cù-đàm.’ Bèn xảo ngôn rằng, ‘Này cư sĩ, vợ ông sẽ sinh con trai, sinh con trai sau này sẽ gặp đại họa, gia thất thân thuộc hết bảy đời thì tuyệt diệt. Vì chẳng lành nên lúc nãy nói láo là sinh con gái.’ Cư sĩ nghe vậy, trong lòng thấy sợ không biết thực hư thế nào. Nhóm lục sư lúc ấy nói cư sĩ, ‘Muốn được cát lợi, chỉ có cách là khử nó đi.’ Lục sư bèn ngay đó đè vợ cư sĩ ra ấn lên bụng, ấn lên bụng để cho sẩy thai. Ấn bụng một hồi thì vợ cư sĩ lăn ra chết, đứa con trong bụng không chết, nhờ phúc đức túc mệnh của nó. Cư sĩ liền vứt bỏ vợ ra ngoài bãi tử thi, chất một đống củi lớn đốt xác, ngọn lửa bốc cao, Phật dắt các đệ tử ra xem, thấy vợ cư sĩ thân bị cháy, nhưng thấy em nhỏ ngồi trên một bông sen, đoan chánh thù hảo mặt mày như tuyết. Phật bảo Kì-vực, ‘Bồng em bé đó ra.’ Kì-vực bồng em ra, về giao lại cho cư sĩ ba em, cư sĩ đành phải nuôi dưỡng em. Tới năm mười sáu tuổi đẹp hơn người, một hôm bày cỗ thơm ngon thịnh soạn mời nhóm lục sư tới. Lục sư ngồi vào bàn chưa lâu thì phá lên cười. Em trai hỏi vì sao mà cười thì lục sư đáp, ‘Tôi thấy cách đây năm vạn dặm có ngọn núi, dưới núi có dòng sông, có một con khỉ rớt xuống nước, vì vậy mà cười.’ Em trai biết là hư vọng, bèn múc thật nhiều canh ngon bỏ trong bát rồi lấy cơm che ở trên, biểu người ta bưng bát lên, còn bát của những người khác thì múc cơm trước, chan canh lên trên. Mọi người đều ăn, chỉ có nhóm lục sư là tức giận không ăn. Chủ nhân hỏi vì sao không ăn. Lục sư đáp, ‘Không có canh làm sao ăn?’ Chủ nhân nói, ‘Mắt ông nhìn tới những năm vạn dặm thấy khỉ rớt xuống nước, sao không thấy canh nằm dưới cơm?’ Vì vậy lục sư đại sân, cuối cùng không ăn mà bỏ về, đi thẳng tới Thi-lợi-cầu-đa kể hết mọi chuyện. Chị của lục sư kia là vợ của Cầu-đa, Thi-lợi-cầu-đa nghe vậy cũng nổi sân, nói lục sư rằng, ‘Ông thầy đó chính là Cù-đàm, tôi sẽ vì đại sư mời ông ta tới đây hủy nhục cho biết.’ Vì đó đào hố lửa làm cơm độc. Dụ này rất dài, không thể kết hết tường tận, cho nên tóm tắt yếu lược như vậy.
雜譬喻經 T0207
Comments
Post a Comment