Dụ 29. Tạp Thí Dụ Kinh T0207
Xưa nước Thiên Trúc có một trụ xứ có mười vạn sa-môn, hơn năm vạn đắc a-la-hán, lục thông thanh triệt và các lậu đã tận, năm vạn người kia có người đắc ba đạo quả đầu, có người chưa. Có một trưởng giả muốn cầu phúc lạc tự tứ trong hai cõi nhân thiên, tới viếng tháp miếu và soạn mâm cỗ cung dưỡng chúng tăng. Lúc ấy có một thượng tọa đã đắc lục thần thông, một vị đại a-la-hán, đã già lắm, tóc bạc răng rụng thân thể khô gầy, tối thượng thủ trong mười vạn người. Chú nguyện cho trưởng giả ấy xong, vị thượng thủ ấy thọ thực, rửa ráy rồi nói với trưởng giả, ‘Này đàn-việt, hôm nay bố thí sẽ đắc đại tội.’ Lúc ấy những người chưa đắc đạo trong hội chúng đều xì xầm, ‘Lão thượng tọa sao lại cuồng ngôn như thế?’ Thượng tọa đáp, ‘Đó là sự thật, không phải cuồng ngôn.’ Chúng nhân hỏi, ‘người này gieo phước, vì sao lại bị tội?’ Thượng tọa đáp, ‘mấy chú biết một mà không biết hai. Người này gieo phúc, thọ khoái lạc hai cõi nhân thiên, ở trong thụ lạc sanh đại kiêu mạn, tự cho như vậy là đủ, không cầu giải thoát, gặp Phật không phụng kính, thấy kinh không đọc, thấy sa-môn không có tâm cung kính, phóng dật tự tứ, tiêu hết phúc sẽ đọa ác đạo vô lượng a-tăng-kì kiếp, hết tội mới ra được. Sở dĩ gieo đại tội là vì thọ đại phúc thế tục. Nếu dụng tâm nơi tâm thánh đạo luôn tiện tạo được phước ấy thì sau hưởng được phước mà không phải chịu khổ báo.
雜譬喻經 T0207
Comments
Post a Comment