Dụ 30. Tạp Thí Dụ Kinh T0207
Xưa Thiên Trúc có hai người nghèo, mưu sinh tằn tiện thường bán cao sữa để kiếm sống, cả hai người đầu đội bình chứa cao đem ra chợ bán. Hôm đó gặp trời mưa đường đi trơn trượt, một người có trí tự nghĩ rằng ‘Hôm nay trời mưa lầy lội đường khó đi, lỡ mình ngã thì vỡ bình mất hết, bây giờ lấy bơ ra bớt, nếu có ngã thì mất không đáng kể.’ Người kia thiểu trí đem hết ra chợ, giữa đường trơn trượt cả hai người đều ngã. Một người sầu ưu khóc lóc rồi lăn lóc ra đất, một người không có chút buồn cũng không não hận. Có người hỏi, ‘Hai ông bình cao đều vỡ như nhau, chỗ mất cũng ngang nhau, đâu có khác chi nhau, vì sao một người buồn tiếc khóc lóc não nề như vậy, còn một người thì không hiện một chút tiếc nuối?’ Một người đáp, ‘Cao của tôi đem đi bán là thứ cao chưa vớt bơ, nay bình bể là mất hết, vì đó mà não hận không sao kiềm chế được.’ Một người đáp, ‘Cao của tôi đem đi trước đó đã vớt bơ ra rồi, nay bình tuy vỡ nhưng mất không đáng bao nhiêu. Vì đó mà thản nhiên không hối hận.’
Cái bình chứa dụ cho thân này, bơ dụ cho tài vật. Có người keo kiệt tiếc lận tài vật, tham lợi trước mắt mà không niệm vô thường, thân bình đột nhiên suy hoại thì tài vật mất sạch, giống như người kia mất hết tô lạc, áo não hối tiếc không còn kịp nữa. Có người thâm tín quả báo hậu thế, toàn bộ tài vật đều đùng huệ thí, thân bình tuy hoại táng nhưng không mất nhiều, giống như người kia bình chứa cao sữa tuy hư hoại nhưng mất rất ít, trong lòng thản nhiên về sau không hối tiếc.
雜譬喻經 T0207
Comments
Post a Comment