Dụ 4. Tạp Thí Dụ Kinh T0204
Xưa có người hiền tinh tiến phụng pháp, bỗng lâm bệnh mà chết. Vợ con khóc thương chẳng thiết sống. Hỏa táng thu cốt, chôn cất đàng hoàng. Bỏ hoang lối ngõ, nhang đèn không thắp. Gia tài dồi dào, hàng tháng cứ ba mươi mồng một là soạn đồ cúng đem lên mộ, tụ hội lại với nhau mà khóc, bi thương ai oán như trời sập. Người chết nhờ trì giới tích đức sinh lên cõi trời, dùng thiên nhãn nhìn xuống thấy vậy động lòng thương, chê bọn đó ngu si tới nông nỗi đó. Bèn hóa thành một đứa nhỏ chăn trâu gần bên. Trâu đột nhiên chết, đứa trẻ gào khóc, cắt cỏ đem tới dụ cho trâu ăn, lại đánh thức kêu trâu dậy, vừa khóc vừa kể lể một mình nguyên cả ngày. Chúng nhân lấy làm quái, kéo nhau qua trách hỏi, “Cháu con nhà ai? Trâu chết thì về nhà đi, gào khóc được chi? Trâu chết rồi thì biết chi nữa?” Đáp, “Tôi không ngu. Trâu chết nhưng còn đây, còn hi vọng được. Cha mấy người chết lâu rồi còn bày mâm cỗ ê hề rồi cùng khóc lóc. Tro cốt thì biết chi nữa?”
Những người kia nghe thế chợt hiểu. Nói tiếp, “Ta chính là cha các ngươi, thụ ân Phật sinh lên trời, xuống đây thích cho các ngươi hiểu.” Nhân đó khôi phục thân nhà trời, ‘Muốn được như ta hãy tinh tấn cầu đạo và bố thí.’ Hốt nhiên biến đi. Thê tử nội ngoại sau đó quay về, tinh tiến trì giới và bố thí tích đức, cứu tế tất cả mọi người, không còn ưu sầu nữa. Tất cả đều đắc đạo tích, cùng sinh lên trời.
雜譬喻經 T0204
Comments
Post a Comment