Dụ 8. Tạp Thí Dụ Kinh T0207
Xưa bắc Thiên Trúc có mộc sư rất khéo tay, làm một mộc nữ đẹp không ai bằng, khăn áo nghiêm sức không khác con gái đời thường, biết đi đứng, biết rót rượu hầu khách, chỉ có nói là không được. Cùng lúc ấy nam Thiên Trúc có họa sư cũng vẽ rất đẹp, mộc sư nghe tiếng, soạn cơm nước ngon thỉnh họa sư. Họa sư tới thì sai mộc nữ rót rượu dâng cơm từ sáng tới tối, họa sư không biết, cho là con gái thật, lòng dục nổi lên ngùn ngụt, ôm ấp cô gái trong lòng không dứt. Đến lúc trời tối mộc sư lui về nghỉ, cũng giữ họa sư nghỉ lại, tiện mộc nữ đứng hầu bên cạnh, mộc sư nói khách, ‘Để em gái này lại đây nghỉ chung với anh.’ Chủ nhân vô trong rồi, mộc nữ đứng bên đèn, khách liền gọi tới nhưng cô không tới, khách cho là cô gái ấy xấu hổ nên không tới, bèn bước tới lấy tay kéo, mới biết là người gỗ, thành ra xấu hổ, bụng nghĩ miệng nói, ‘chủ nhà gạt ta, ta phải chơi lại.’ Thế là họa sư cũng mượn phương tiện, vẽ tượng mình lên tường, áo quần trang sức giống thân mình như đúc, vẽ dây trói cổ nhìn giống như treo cổ chết, lại vẽ chim ruồi bu ở miệng, vẽ xong đóng cửa rồi chui xuống dưới giường.
Trời sáng chủ nhà ra, thấy cửa chưa mở bèn ngó vô trong nhìn, chỉ thấy trên tường có hình khách treo cổ chết, chủ nhân kinh hoảng cho là chết thật rồi, bèn phá cửa vào lấy dao cắt dây. Ngay lúc ấy họa sư từ dưới giường chui ra, mộc sư rất xấu hổ. Họa sư liền nói, ‘Ông gạt ta được thì ta cũng gạt ông được, phép khách chủ thế là huề, không ai nợ ai.’ Hai người nói với nhau, ‘Thế nhân lừa gạt nhau, có khác chi chuyện này đâu?’ Lúc ấy hai người nhận ra sự cuống hoặc ở đời, nên cùng bỏ người thân vật quý xuất gia tu đạo.
二人相謂:「世人相誑惑,孰異於此?
Thế nhân tương cuống hoặc, thục dị vu thử?’
雜譬喻經 T0207
Comments
Post a Comment