Truyện 16, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.
Có lần Thế Tôn kể cho chư tì-khâu, “Phải nên biết ngày trước nước Ba-la-nại có một tập tục xấu lưu hành khắp xứ. Cha trong nhà sáu mươi tuổi thì cho một cái phu lũ, bắt giữ nhà. Lúc ấy có hai anh em, anh nói em, ‘Em đưa cho ba cái phu lũ để ba giữ nhà.’ Trong nhà chỉ có một cái phu lũ, người em cắt ra một nửa cho cha rồi thưa cha rằng, ‘Của anh đưa ba chứ không phải con đưa. Anh bắt ba giữ nhà.’ Người anh nói người em, ‘Vì sao không đưa hết cái phu lũ, mà phải cắt ra một nửa?’ Người em đáp, ‘Chỉ có một cái phu lũ, không cắt ra hai sau kiếm đâu ra?’ Anh hỏi, ‘Định để cho ai nữa?’ Em đáp, ‘Không để dành cho anh hay sao?’ Anh hỏi, ‘Vì sao phải cho anh?’ Em đáp, ‘Sẽ tới lúc anh già đi, con anh cũng sẽ cho anh ngồi giữ cửa.’ Người anh nghe vậy kinh ngạc, ‘Anh cũng sẽ phải như vậy sao?’ Người em hỏi lại, ‘Ai thay cho anh?’ Rồi nói anh, ‘Tục hủ lậu như vậy nên chung tay dẹp bỏ.’ Hai anh em dắt nhau tới quan phụ tướng và lấy lời lẽ ấy ra thưa. Phụ tướng đáp, ‘Đúng vậy, chúng ta ai rồi cũng phải già.’ Phụ tướng tâu vua, vua nghe theo. Tuyên lệnh trong cả nước phải hiếu dưỡng cha mẹ, dứt bỏ tục xưa xấu ác đó, không để truyền thêm nữa.”
Văn
雜寶藏經第2卷
Comments
Post a Comment