Dụ 18. Chúng Kinh Tuyển Tạp Thí Dụ
Xưa Tước-li Tự có một trưởng lão tì-khâu đắc la-hán đạo, dắt một sa-di hôm đó về thành ngắm cảnh. Y bát lỉnh kỉnh, sai sa-di vác đi theo sau. Trên đường đi sa-di tác niệm như vầy, ‘Nhân sanh thế gian không ai không thụ khổ, muốn thoát khổ phải hành đạo nào?’ Tư duy như vầy, ‘Phật thường xưng tán bồ-tát hơn cả, chừ mình nên phát bồ-tát tâm.’ Vừa tác niệm như vậy thì sư phụ dùng tha tâm thông chiếu tâm niệm của sa-di, bảo sa-di, ‘Đem y bát lại đây.’ Sa-di đưa y bát cho sư, sư bảo sa-di, ‘Con lên đi trước.’ Sa-di vừa đi lên trước thì lại tác niệm, ‘Bồ-tát đạo khổ nhọc vô cùng, người ta cần đầu phải cho đầu, cần mắt phải cho mắt, việc đó rất khó sức mình không làm nổi, chẳng bằng hành la-hán đạo mau đắc li khổ.’ Sư lại biết sở niệm của sa-di, nói sa-di, ‘Con mang y bát ra sau đi theo ta.’ Như vậy ba lần, sa-di quái ngạc không hiểu ý thầy là chi. Tới chỗ nghỉ chân, xoa tay bạch sư thỉnh vấn ý thầy. Sư đáp, ‘Con ba lần tiến vào bồ-tát đạo thì ta ba lần đưa con lên trước, con ba lần thoái tâm thì ta kéo con lui sau đi. Sở dĩ như vậy là vì phát bồ-tát tâm công đức vượt tràn cả tam thiên thế giới, thành a-la-hán không thể so được.’
Văn
眾經撰雜譬喻 T0208
Comments
Post a Comment