Dụ 24. Chúng Kinh Tuyển Tạp Thí Dụ
Xưa có người giỏi nghề bắt chim, giăng la võng trên chằm, lấy đồ chim ăn bỏ vô lưới làm mồi. Bầy chim gọi bạn tranh nhau tới ăn. Điểu sư rút võng, bầy chim rớt hết vô trong. Lúc ấy trong đàn có một con to, dũng mãnh, cất cánh bay lên, cùng cả đàn kéo võng bay đi. Điểu sư thấy bóng đàn chim nên đi theo. Có người nói điểu sư, ‘Chim bay trên hư không ông lại đi bộ theo bắt, sao mà ngu!’ Điểu sư đáp, ‘Không phải như ông nói. Đàn chim ấy trời tối phải tìm chỗ trú ẩn, bay không cùng hướng, thế nào cũng rớt.’ Người ấy cứ đi theo không dừng. Trời về chiều, ngẩng lên thấy bầy chim tranh nhau bay, có con sang đông, con sang tây, có con muốn về rừng rậm, con muốn xuống vực sâu. Bay tứ tung như thế chẳng mấy chốc thì rớt, điểu sư bắt lại được và đem giết thịt hết.
Người bắt chim giỏi ví cho Ba-tuần, giăng lưới ví cho kiết sử, mang cả lưới bay đi ví cho người chưa dứt hết kiết sử mà muốn thoát khỏi trói buộc, chiều tối hạ cánh ví cho người lười biếng tâm bạc nhược không thể thăng tiến được, tìm chỗ tá túc bất đồng ví cho vân khởi sáu mươi hai vọng kiến tương phản nhau, đàn chim rớt xuống đất ví như người chịu tà báo đọa lạc địa ngục. Chuyện này muốn nói kiết sử và trần cấu chính là lưới ma, kiết sử che lấp con người giống như la võng. Ở trong hai đường phải hộ trì thân khẩu thật thận trọng, chớ để cho nó phóng dật trong tấm lưới này. Cái khổ sinh tử trong tam ác đạo là cái khổ trường viễn, tam ác đạo là xứ bất khả kham.
Văn
眾經撰雜譬喻 T0208
Comments
Post a Comment