Dụ 26. Chúng Kinh Tuyển Tạp Thí Dụ
Xưa có người đồ tể tới chỗ vua A-đồ-thế khẩn cầu một ý nguyện. Vua hỏi, ‘Ông cầu xin gì?’ Đáp, ‘Hoàng thượng khi có lễ hội mà phải đồ sát, xin giao hết cho tôi.’ Vua nói, ‘Mấy việc đồ sát đó ít người thích, vì sao ông tự nguyện làm?’ Đáp, ‘Tôi xưa là bần nhân, nhờ nghề mổ dê mà mưu sinh, lại nhờ đó mà sinh lên cõi trời tứ thiên vương. Khi hết thọ mệnh nhà trời thì lai sanh làm người tiếp tục làm nghề mổ dê, sau khi mệnh chung sanh lên đệ nhị thiên. Như vậy sáu lần làm đồ tể mổ dê, đều nhờ nghề đó mà sanh vào khắp sáu cõi trời thụ phúc vô lượng. Vì vậy mà nay tới xin vua làm.’ Vua hỏi, ‘Cứ cho là ông nói đúng, làm sao ông biết những việc đó?’ Đáp, ‘Tôi biết túc mệnh.’ Vua nghe vậy không tín, cho là vọng ngữ, người hạ tiện như vậy làm sao biết túc mệnh.
Sau có cơ hội hỏi Phật, Phật đáp, ‘Thật như lời người ấy nói, không phải vọng ngữ. Người ấy vào đời trước từng gặp Bích-chi Phật, thấy Phật hoan hỉ hết lòng quán sát, ngưỡng mộ ngắm đầu Phật, cúi đầu ngắm chân Phật, thiện tâm liền sanh, nhờ công đức ấy mà nhiều lần sanh lên sáu cõi trời. Hạ sanh nhân gian sáu lần, lần nào cũng biết túc mệnh, phúc thành thục nên sinh vào hai cõi trời người lên xuống sáu lần. Tội chưa thành thục nên chưa chịu khổ. Hết thân này mới phải đọa địa ngục chịu tội mổ dê, địa ngục xong sẽ sinh vào loài dê nhiều lần để đền tội.”
“Người ấy biết túc mệnh nhưng cạn, chỉ thấy việc trong sáu cõi trời, không thấy được thân quá khứ cách đây bảy đời, cho nên cho mổ dê là nguyên nhân sinh lên cõi trời. Như vậy chỉ là biết túc mệnh, chẳng phải thông, chẳng phải minh.”
Người tu công đức phải phát nguyện, chớ hấp tấp khiến quả báo không hiện rõ, chuyện này có thể chứng nghiệm cho điều ấy.
Văn
眾經撰雜譬喻 T0208
Comments
Post a Comment