Dụ 41. Chúng Kinh Tuyển Tạp Thí Dụ
Xưa sau Phật niết-bàn một trăm năm có vua tên A-dục đại kiêu xa, dựng cung điện ngang dọc mười lí, triệu tất cả họa sư của các tiểu quốc, các họa sư tới mỗi người tùy ý mình họa tác nhiều hình tượng khác nhau. Xa nhất là một tiểu quốc nằm ở bắc Kế-tân, cống một họa sư, vị này tới sau thấy trên tường, trong ngoài ốc xá đều đã vẽ hết, chỉ có một bên cổng năm xích là còn trống. Lại quan sát kĩ những hình đã vẽ, không biết phải vẽ gì khác, tự nghĩ, “Lúc mình mới tới đi ngang qua một tiểu thành, bên cạnh thành có cái ao, ao có liên hoa, thấy có một người con gái đoan chánh xu hảo, có tướng trúng vào làm thiên hạ mẫu.” Nghĩ vậy rồi vẽ ra thành trì, liên hoa, và hình người con gái ấy. Vua đi tới điện chưa vô, đứng lại nhìn bức họa ấy, hỏi, “Ai họa bức này?” Đáp, “Vị họa sư tới sau cùng.” Vua hỏi, “Ngươi thấy hình rồi vẽ lại, hay là hư tác?” Đáp, “Thấy rồi vẽ lại, không phải hư tác.” Vua hỏi, “Ngươi như hình thật mà vẽ hay là vẽ cho đẹp?” Đáp, “Không phải vẽ cho đẹp, thấy sao vẽ vậy.” Vua bèn cho coi tướng thì biết người con gái ấy trúng thiên hạ mẫu, bèn sai sứ giả đi cầu hôn về làm hoàng hậu. Sứ giả thụ mệnh đi thẳng sang nước kia, gặp cha mẹ người con gái nói, “Vua đòi hiền nữ làm hoàng hậu.” Người cha nói, “Đã gã cho người ta rồi phải làm thế nào?” Rồi đi tới nhà chồng người con gái nói rằng, “Vua sai tôi tìm người con gái này. Đường xa đi ba năm mới tới. Khanh hãy vì vua là bậc chí tôn, khanh chớ nên luyến tiếc, mà hãy kịp thời dâng vua.” Người chồng ấy là ưu-bà-tắc, tâm niệm rằng người ta vì tài sắc mà nguy thân, nếu mà không cho vua lấy thì vua lấy thế lực ra trừng trị, đành đem vợ giao cho sứ giả.
Về tới nơi vô thưa vua, vua thấy người con gái rất vui, liền bái làm hoàng hậu. Hoàng hậu được dâng hoa đẹp thì khóc sướt mướt. Vua hỏi vì sao khóc, hoàng hậu đáp, “Vua xá tội thì thiếp mới nói.” Vua nói, “Cho nói.” Hoàng hậu nói, “Hoa này thơm giống như hương chồng trước của thiếp, vì vậy mà khóc.” Vua nổi giận, “Nàng là thiên hạ chi mẫu, lại đi nhớ nhung thằng chồng bần tiện đó? Phải trừng trị hắn mới được.” Ra chiếu chỉ lệnh sứ giả đi bắt người chồng cũ để xem có hương thơm như vậy không. Nếu mà không thơm thì sẽ trị. Sứ giả đi hỏi gia nhân người chồng, bọn gia nhân đáp, “Vị hiền giả ấy mất vợ, báo cha mẹ xong đi làm sa-môn đắc a-la-hán đạo.” Sứ giả tới nước Phật, nói, “Vua muốn gặp và cung dưỡng đạo nhân.” Đạo nhân đáp, “Tôi vô sở hữu, muốn gặp tôi làm chi?” Sứ giả bạch, “Vua muốn cung dưỡng đạo nhân.” Đạo nhân theo sứ giả đi tới gặp vua, vua thấy đạo nhân, hương từ trong thân của đạo nhân còn nồng hơn liên hoa. Vua nói, “Người này lấy hương bôi thân.” Đun nước nóng tắm rửa đạo nhân, hương lại nồng hơn, lại lấy lụa quấn thân đạo nhân, thân hương ấy càng tăng bội. Lúc ấy mua mới tín, hỏi, “Đạo nhân nhờ nhân duyên nào mà đắc hương như vậy, xin nói cho hay.” Đạo nhân nói vua, “Tôi kiếp trước làm bà-la-môn, đi đường thấy từ xa có người thuyết kinh, tôi xoa tay hoan hỉ nhất tâm xưng tán bồ-tát, lại lấy một ít hương đốt lên để cung dưỡng, nhờ vậy mà đắc phúc này và cả đạo quả nữa.”
Văn
眾經撰雜譬喻 T0208
Comments
Post a Comment