Truyện 19. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.
Xưa nước Kế-tân có a-la-hán Li-việt, một hôm đang trong núi tọa thiền thì có một người mất trâu, truy theo tung tích đi tới chỗ tôn giả. Lúc ấy Li-việt đang luộc cỏ nhuộm áo, áo tự nhiên biến thành da trâu, nước nhuộm thành máu trâu, cỏ nhuộm đang luộc thành thịt trâu, chén bát đang có biến thành đầu trâu. Chủ trâu thấy vậy bắt trói đem về quốc vương. Vua nhốt vào ngục, trải mười hai năm bắt làm cai ngục, trông ngựa và dọn cứt. Đệ tử của Li-việt số đắc la-hán tới năm trăm người, quán tìm sư phụ nhưng không thấy thầy đang ở đâu. Nghiệp duyên sắp hết mới có một đệ tử thấy sư đang ở trong ngục nước Kế-tân, bèn sang nói vua, “Thầy tôi Li-việt đang ở trong ngục của vua, xin xá miễn cho thầy ấy.” Vua liền sai người vô ngục kiểm giáo. Lính vua tới ngục chỉ thấy một người uy sắc tiều tụy, râu tóc rất dài, đang làm cai ngục, trông ngựa và dọn cứt. Quay ra bạch vua, “Trong ngục không có sa-môn đạo sĩ, chỉ có tì-khâu làm ngục tốt.” Người đệ tử lại bạch vua, “Chỉ xin vua ra lệnh hễ ai tì-khâu thì cho xuất ngục.” Vua liền tuyên lệnh hễ ai đạo nhân đều cho xuất ngục. Tôn giả Li-việt đang lúc còn trong ngục râu tóc tự rụng, ca-sa trứ thân, phi thân lên hư không, biến hóa mười tám lần. Vua thấy việc ấy khen chưa từng có, năm vóc đầu địa, bạch tôn giả Li-việt, “Xin cho tôi sám hối.” Tôn giả liền hạ xuống, thụ sám hối của vua.
Vua hỏi, “Vì nghiệp duyên chi mà ở trong ngục thụ khổ kinh niên?” Tôn giả đáp, “Trong đời quá khứ tôi cũng có lần mất trâu, truy theo tung tích lên tới một ngọn núi, thấy một vị Bích-chi Phật đang một mình tọa thiền, bèn vu báng vị ấy trọn một ngày một đêm. Vì nhân duyên đó mà đọa lạc tam đồ, khổ độc vô lượng, ác nghiệp chưa hết cho nên đắc la-hán vẫn bị phỉ báng.”
雜寶藏經第2卷
Comments
Post a Comment