Phật Thuyết Tạp Tạng Kinh (4)
Mục-liên lại thấy một vị thần thân thể cực đại, tay kim sắc, năm ngón thường xuất cam lộ, nếu có người đi đường cần đồ ăn thức uống hay đồ sanh hoạt thì thảy đều từ ngón tay xuất ra, tùy ý đem cho họ. Mục Liên hỏi, “Ông là vị trời nào mà phúc báo, công đức kì đặc như vậy?” Vị thiên vương ấy đáp, “Tôi không phải là Đao-lợi Thiên Vương, thậm chí chẳng phải Đệ Lục Thiên Vương, cũng không phải Phạm-thiên Vương. Tôi chỉ là đại quỷ thần ở nhờ đại thành nước kia, nhân du hành quán sát mà tới đây.” Mục-liên hỏi, “Ông làm thiện hạnh chi mà đắc quả báo này?” Đáp, “Đại thành nước đó có tên là La-lâu. Xưa tôi ở thành ấy làm cô gái nghèo, đan túi len bán sống qua ngày. Làm ăn sa sút, nhà cửa hư hết đành ra đầu hẻm ở, đan túi nuôi thân, chỗ đó gần nhà một trưởng giả đại phú hay bố thí. Hàng ngày lúc sắp ngọ, nếu có sa-môn hay bà-la-môn bưng bát khất thực hỏi tôi: ‘Nhà trưởng giả kia ở đâu?’ Tôi tâm chân thật, không chút hư vọng vui vẻ đưa tay chỉ nhà trưởng giả ấy cho và nói: ‘Đi hướng đó, đi hướng đó.’ Như vậy cho tới khi trời sắp tối không ai tới xin chi nữa thì thôi. Nhờ nhân duyên ấy mà đắc báo như vậy.”
Cô gái nghèo chỉ nhờ hỉ tâm giúp cho người khác hành bố thí còn đắc báo như vậy, huống chi là người thật hành bố thí?
佛說雜藏經
Comments
Post a Comment