Truyện 81. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7
Xưa Như Lai ngồi dưới cây bồ-đề, ác ma Ba-tuần dắt tám chục ức ma chúng tới đòi phá hoại Phật. Tới chỗ Như Lai nói như vậy: “Này Cù-đàm! Ngươi một thân một mình sao dám ngồi đây? Mau dậy đi khỏi đây. Nếu không đi ta nắm chân ném ngươi ra ngoài biển.” Phật đáp: “Ta quán thế gian không ai đủ sức ném ta ra ngoài biển được. Ngươi trong tiền thân từng làm một ngôi chùa, chỉ một ngày thụ tám giới, thí Bích-chi Phật một bát cơm, nhờ vậy mà sinh lên cõi trời thứ sáu làm đại ma vương. Còn ta trong ba a-tăng-kì kiếp quảng tu công đức, a-tăng-kì kiếp thứ nhất từng cung dưỡng vô lượng chư Phật, a-tăng-kì kiếp thứ hai và thứ ba cũng như vậy, cung dưỡng thanh văn và duyên giác số nhiều không đếm được, khắp cả đại địa không chỗ nào không có xương thân ta.” Ma đáp: “Cù-đàm! Ông nói ta ngày xưa một ngày trì giới, thí Bích-chi Phật bát cơm, lời ấy chân thực đáng tin, ta cũng tự biết, ông cũng biết ta; còn việc ông tự nói về mình ai làm chứng cho?” Phật chỉ ngón tay xuống đất đáp: “Đất này làm chứng cho ta.” Phật vừa dứt lời thì nhất thiết đại địa chấn động sáu kiểu, địa thần liền từ tầng kim cương hiện ra, chắp tay bạch Phật: “Tôi làm chứng cho Phật, từ khi có đất này ta hằng ở trong đất. Lời Thế Tôn nói chân thực bất hư.” Phật nói Ba-tuần: “Ngươi nay trước hãy thử nhích cái bình rửa tay này cho được, sau mới ném ta ra ngoài biển.” Ba-tuần cùng tám chục ức chúng ma không làm cho cái bình động được, quân chúng của ma vương điên đảo tự ngã, bỏ chạy tán loạn. Chư tì-khâu nói: “Ba-tuần suốt đêm dài não loạn Như Lai nhưng không đắc thắng.”
Phật kể: “Chẳng phải ngày nay thôi, quá khứ cũng đã từng như vậy. Xưa nước Ca-thi trong núi tiên nhân có vị tiên đắc ngũ thông giáo hoá hàng niên thiếu trong thành Ba-la-nại, khiến họ xuất gia tu tiên đạo. Lúc ấy vị thần của thành rất tức giận, nói tiên nhân: “Nếu ngươi nhập thành độ thêm người nữa thì ta nắm chân ngươi ném ra ngoài biển.” Vị tiên nhân cầm một cái bình rửa tay lên nói vị thần ấy: “Trước lay cái bình này cho được rồi sau ném ta.” Lấy hết thần lực cũng không lay được bình, đành xấu hổ quy phục. Tiên nhân lúc ấy chính là thân ta. Vị thần thành Ba-la-nại lúc ấy chính là Ba-tuần.”
(chỉnh sửa 10-8-2025)
Văn
昔如來在菩提樹下,惡魔波旬,將八十億眾,欲來壞佛。至如來所,而作是言:「瞿曇!汝獨一身,何能坐此?急可起去。若不去者,我捉汝脚,擲著海外。」佛言:「我觀世間,無能擲我著海外者。汝於前身,但曾作一寺,受一日八戒,施辟支佛一鉢之食,故生六天,為大魔王。而我乃於三阿僧祇劫,廣修功德,一阿僧祇劫,我曾供養無量諸佛,第二第三阿僧祇劫,亦復如是,供養聲聞緣覺之人,不可計數,一切大地,無有針許非我身骨。」魔言:「瞿曇!汝道我昔,一日持戒,施辟支佛食,信有真實,我亦自知,汝亦知我;汝自噵者,誰為證知?」佛以手指地言:「此地證我。」作是語時,一切大地,六種震動,地神即從金剛際出,合掌白佛言:「我為作證,有此地來,我恒在中。世尊所說,真實不虛。」佛語波旬:「汝今先能動此澡瓶,然後可能擲我海外。」爾時波旬及八十億眾,不能令動,魔王軍眾,顛倒自墮,破壞星散。諸比丘言:「波旬長夜,惱亂如來,而不得勝。」
佛言:「非但今日,過去亦爾。昔迦尸國,仙人山中,有五通仙,教化波羅[木*奈]城中諸年少輩,皆度出家,使修仙道。爾時城神,極大瞋忿,語仙人言:『汝若入城,更度人者,我捉汝脚,擲於海外。』彼仙人捉一澡瓶,語城神言:『先動此瓶,然後擲我。』盡其神力,不能得動,慚愧歸伏。爾時仙人,我身是也。爾時城神,波旬是也。」
雜寶藏經第7卷
Comments
Post a Comment