Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7
Lúc đó Như Lai ở nước Xá-vệ, chán lợi dưỡng. Có một khu rừng sâu tên là Tham Trang Nghiêm, Ngài tránh nạn lợi dưỡng nên đi vào rừng ấy. Trong rừng có chùa, có vị la-hán tên Na-dặc-ca làm tự chủ. Phật tới rừng ấy thì hôm sau nhiều người đem áo tới cúng dường, chật cả khu rừng. Phật nói: “Ta không dùng lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng thường theo ta.” Có một vạn hai ngàn tì-khâu cũng tới chỗ đó. Phật nói chư tì-khâu: “Lợi dưỡng là thứ đại tai hại, thường gây chướng nạn, tới cả la-hán cũng bị lợi dưỡng gây chướng nạn.” Tì-khâu hỏi: “Gây những chướng nạn chi?” Phật đáp: “Lợi dưỡng có những cái hại sau: phá bì, phá nhục, phá cốt, phá tuỷ. Phá như thế nào? Phá da trì giới, thịt thiền định, xương trí tuệ, và tủy thiện tâm vi diệu.” Chư tì-khâu một vạn hai ngàn người đều gom tam y lục vật hành a-luyện-nhã, không lấy thêm vật chi khác. Phật liền tán thán: “Thiện tai, thiện tai! Biết hành trì phép a-luyện-nhã. Phép này của ta là phép thiểu dục, chẳng phải đa dục, là phép tri túc, chẳng phải bất tri túc, là phép thích yên tĩnh (lạc tĩnh), chẳng phải thích náo nhiệt, là phép tinh tiến, chẳng phải phép giải đãi, là phép chính niệm, chẳng phải phép tà niệm, là phép định tâm, chẳng phải phép loạn tâm, là phép trí tuệ, chẳng phải phép ngu si.” Lúc ấy chư tì-khâu nghe lời ấy ai nấy đều đắc a-la-hán.
Chư tì-khâu bạch Phật: “Thật hi hữu thưa Thế Tôn!”
Phật kể: “Không phải chỉ ngày nay thôi mà quá khứ cũng đã như vậy. Xưa nước Ca-thi có vị phụ tướng tên Dạ-xoa. Con trai Dạ-xoa tên Dạ-nhi-đạt-đa thấm thía vô thường, xuất gia học tiên. Chư tiên đa dục, tranh nhau trái cây và cỏ ngồi, Dạ-nhi-đạt-đa muốn cho họ biết thiểu dục nên bỏ cỏ mềm của mình lấy cỏ thô của họ, bỏ trái ngọt của mình mà lấy trái chua của họ, bỏ trái tươi của mình mà lấy trái héo của họ. Liền đắc ngũ thông. Một vạn hai ngàn tiên nhân thấy việc ấy bèn học thiểu dục, chẳng đoái đa cầu, cũng đắc ngũ thông. Dạ-nhi-đạt-đa dần dần dùng nhiều phương tiện giáo hoá chư tiên. Sau khi mệnh chung sinh lên cõi Bất-dụng. Đạt-đa lúc ấy chính là thân ta. Mười hai ngàn tiên nhân ấy nay chính là mười hai ngàn vị tì-khâu đây.”
(chỉnh sửa 10-8-2025)
Văn
爾時如來,在舍衛國,厭患利養。有一深林,名貪莊嚴,逃避利養,往至林中。林中有寺,時一羅漢,名那弋迦,作此寺主。佛至彼林,到後日中,有諸人等,持衣供養,滿於林中,作是言曰:「我不用利養,而此利養常逐我後。」有萬二千比丘,亦至彼處。佛語諸比丘:「利養者是大災害,能作障難,乃至羅漢,亦為利養之所障難。」比丘問言:「能作何障?」佛言:「利養之害,破皮,破肉,破骨,破髓。云何為破?破持戒之皮,禪定之肉,智慧之骨,微妙善心之髓。」萬二千比丘,齊畜三衣六物,作阿練若,不受餘物。佛即讚歎:「善哉,善哉!能作阿練若法。我之此法,是少欲法,非是多欲,是知足法,非不知足,是樂靜法,非樂憒閙,是精進法,非懈怠法,是正念法,非邪念法,是定心法,非亂心法,是智慧法,非愚癡法。」時諸比丘,聞說此語,皆得阿羅漢。
諸比丘白佛言:「希有世尊!」
佛言:「非適今日,過去亦爾。昔迦尸國有輔相,名曰夜叉。夜叉之子,名夜兒達多,深覺非常,出家學仙。諸仙多欲,皆諍菓草,夜兒達多,為欲令彼少欲之故,捨其濡草,取彼鞭草,捨此甘菓,取彼酢菓,捨己新菓,取他陳菓,捨取菓已,即得五通。萬二千仙人,見其如此,便學少欲,不復多求,亦皆得五通。夜兒達多,漸作方便,教化諸仙。命終之後,生不用處。爾時達多,我身是也。爾時萬二千仙人,今萬二千比丘是也。」
雜寶藏經第7卷
Comments
Post a Comment