Có một nhà giàu nuôi rất nhiều nô bộc. Những người nô bộc ấy ai cũng muốn lấy lòng ông chủ, cho nên mỗi lần thấy ông ta nhổ nước bọt trên đất thì bọn ấy tranh nhau lấy chân chùi đi. Trong đám nô bộc ấy có một người tay chân không được lanh lợi, thường chùi đất không. Có một lần, người nô bộc ấy thấy chủ nhân bĩu môi, giống như sắp nhổ nước bọt, không nói không rằng, y liền lấy chân đá chủ nhân một cái. Chủ nhân lãnh một đá, nổi lôi đình hỏi: “Đồ ngu, nhà ngươi muốn tạo phản chăng? Tại sao đá vào miệng ta?” Tên nô bộc lẩm bẩm: “Thưa ông, tôi chỉ có ý tốt thôi, sao dám tạo phản?” Chủ nhân hỏi: “Chẳng phải tạo phản, sao làm như vậy?” Y đáp: “Thưa ông, mỗi lần ông nhổ nước bọt, tôi đều muốn giúp chùi đi. Nhưng mà nước bọt ông vừa rơi xuống đất thì người ta đã tranh nhau hết rồi, còn lâu mới tới phiên tôi, cho nên tôi mới chùi trước đi nơi miệng của ông.”
lưu giữ những kinh, truyện tôi dịch