Skip to main content

9. Phúc lành trên trời

Có một hôm trong cung bay tới một dải lụa tinh tế và mĩ lệ. Người trong cung mới lần đầu thấy. Quốc vương triệu tập các vị đại thần cùng nhau nghiên cứu. Dải lụa hoa lệ truyền qua tay từng người, mỗi vị đại thần đều khen là hi hữu khó được, xôn xao bàn luận, truyền tay nhau dải lụa. Các đại thần cuối cùng kết luận đó là gấm hoa trời ban, đó là điềm dự báo quốc vương anh minh, quốc gia cường thạnh. Mỗi vị đại thần đều khẳng định như vậy. 
Chỉ có một người tiếp nhận dải lụa hoa lệ trời ban thưởng ấy không thèm nhìn mà truyền ngay cho người bên cạnh, không một lời khen. Quốc vương trên bảo tòa thấy vậy hỏi, “Thụ-đề-ca, ai cũng cao hứng, khanh vì sao không nói lời nào?” Thụ-đề-ca lộ xuất vẻ thẹn thùng đáp, “Thần không dám lừa dối quốc vương, đó không phải bảo vật trời ban mà là khăn tắm thần phơi sau hậu viện bị gió thổi tới.”
Vài ngày sau, một đóa hoa kim sắc to bằng cái bánh xe bị gió thổi lạc tới trước cung điện. Quốc vương cùng đại thần lại cùng chiêm bốc, lại năm ba người thành nhóm nghị luận rộn ràng, không biết vì sao mà có chuyện đó. Mọi người đều đồng thanh dị khẩu kết luận rằng đó là thiên nữ tán hoa. Đó là điềm lành báo rằng quốc vương anh minh, quốc gia cường thạnh. Chúng đại thần lại lần nữa khẳng định như vậy.
Chỉ có Thụ-đề-ca lại lần nữa không nói chi.
Quốc vương hỏi, “Thụ-đề-ca ai cũng cao hứng, sao khanh không nói chi?”
Thụ-đề-ca lộ vẻ khó nói đáp, “Thần không dám khinh đại vương, đó chẳng phải là thiên nữ tán hoa mà là hoa nhà thần điêu lạc tới đây.”
Văn võ bách quan bắt đầu tranh luận xôn xao, rõ ràng là gấm hoa trên trời xuống mà Thụ-đề-ca ương ngạnh nói của mình. Rõ ràng là hoa nhà trời mà Thụ-đề-ca cứ một mực nói là hoa nhà ông ta khô rụng. Thật là ô nhục người quá đáng!
Quốc vương nói, “Nếu là hoa nhà thần, vậy thì để trẫm tới xem.”
Quốc vương dẫn một đoàn quan thần đi tới gia môn Thụ-đề-ca. Tại cổng có một đứa nhỏ rất đoan chính khả ái. Quốc vương khen, ‘Thụ-đề-ca, nhất định đó là con cháu của thần phải không?”
Thụ-đề-ca lắc đầu đáp, “Đại vương, không phải con cháu thần, chỉ là bộc nhân giữ cửa thôi.”
Tới chính thất của Thụ-đề-ca thấy có một em gái, rất đoan trang tú lệ.
Quốc vương hỏi, “Thụ-đề-ca, có phải con gái nhà thần không?”
Thụ-đề-ca lắc đầu, “Không phải con gái mà là tì nữ quét phòng.”
Một đoàn người đi tới trước đại sảnh, trong phòng toàn bạch ngân làm tường, thủy tinh lát đất. Quốc vương xưa nay chưa thấy sàn lát đầy thủy tinh, nghi rằng đó là nước, do dự không dám vào. Thụ-đề-ca thấy quốc vương nghi lự, bước lên trước dẫn đường.
Quốc vương thấy phu nhân Thụ-đề-ca, tướng mạo đoan nghiêm cả đời không ai bằng. Thụ-đề-ca có một tòa lầu mười hai tầng, quốc vương lên tầng cao nhất, nhìn thấy cảnh sắc phía đông thì quên phía tây, thấy cảnh phía nam thì quên phía bắc.
Thụ-đề-ca dắt quốc vương ra hậu viện du ngoạn, xuống ngâm trong hồ tắm có suối chảy qua. Trên cây có quả thơm hơn thứ quả quốc vương từng ăn qua gấp bội lần. phòng sinh hoạt buổi tối còn không lời mà tả vẻ đẹp khinh nhu thư thích của nó.
Quốc vương tới lần đầu mà ở lại nhà Thụ-đề-ca hai tháng. Cuối cùng, mặc dù chúng đại thần thúc lắm mà vua cứ bịn rịn không muốn về, vua mới cầm tấm lụa gấm trân bảo kim ngân hi hữu mà Thụ-đề-ca tặng về cung.
Về trong cung rồi quốc vương cùng đại thần thương nghị. “Các khanh, Thụ-đề-ca là quan thần của trẫm, phòng ốc, vợ con, nô bộc đều hơn trẫm, trẫm muốn lấy vợ và xá trạch của hắn quy về trẫm được không?”
Chúng thần phụ họa đáp, quốc vương là chí tôn một nước, đương nhiên được.
Quốc vương phái một binh đội lớn chuẩn bị trưng thu đại trạch của Thụ-đề-ca. Đại quân tiến vào cửa, thì trước cửa xuất hiện một đại lực sĩ, trên tay cầm thủ trường kim sắc. Kim trượng vừa chỉ đưa về trước, đại quân như say rượu đổ cả xuống đất. Binh sĩ đến cả cửa cũng không tới vào được, đành quay về cung.
Cả quân đội cường đại cũng không tới được sản nghiệp của Thụ-đề-ca. Quốc vương đành phái sứ giả tới gọi Thụ-đề-ca vô cung. Hai người cùng ngồi một xe đi tới tinh xá Phật.
Quốc vương hỏi Phật, ‘Thế Tôn, Thụ-đề-ca là thần tử của trẫm, có công đức chi mà vợ con nhà cửa đều hơn trẫm?”
Phật nói, “Rất lâu trước đây có một đôi vợ chồng ở nơi sơn lâm ít bóng người, từng có năm trăm thương nhân mang theo bảo vật quý trọng đi vào núi, khí hậu ác chướng giữ đoàn thương nhân kẹt lại san lộ hiểm ác, may mà gặp phải hai vợ chồng thông thuộc đường núi mà thoát nạn.
Hai vợ chồng lại từng cứu một tu hành nhân bị bệnh trong núi hoang. Không kể giàu nghèo, hai người đều kiếm chỗ tránh mưa tránh gió cho hành khách bị lỡ đường lâm vào khốn cảnh, chuẩn bị chăn gối ấm cúng, nước uống, lương thực và đèn đuốc cho họ. Nguyện vọng cuối đời của hai người là, tương lai sinh hoạt còn hơn cả cõi trời nữa. 
Vị hành giả ở trong núi vừa nghèo vừa bệnh ấy chính là tôi. Năm vị thương nhân kia vào đời sau xuất gia chứng đắc quả vị a-la-hán. Người bố thí rộng rãi ở chốn núi rừng hoang vu ấy chính là vợ chồng Thụ-đề-ca. Hiện nay nhờ công đức bố thí đó mà nguyện vọng của quá khứ thành hiện thật.

http://www.ctworld.org/sutra_stories/story009.htm

Comments

Popular Posts

41. Nhị Quỷ Tranh Bửu Bối (Bách Dụ Kinh)

Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...

55. Xá-lợi-phất Đi Thăm Phật Duy-vệ

Dụ 55. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh văn 昔佛遣舍利弗,西至維衛莊嚴剎土,問訊彼佛三事:「佛身安隱不?說法如常不?受者增進不?」舍利弗即承佛威神往詣彼剎,宣令如是。彼佛報言:「皆悉安隱。」於時彼佛轉阿惟越致輪,為七住菩薩說法,舍利弗聞之,從彼剎還,姿色光明行步勝常。佛告舍利弗:「汝到彼,何故侅步怡悅如是。」舍利弗白佛言:「譬如貧家飢凍之人得大珍寶如須彌山,寧歡喜不?」佛言:「甚善!」舍利弗言:「我到彼剎,得聞彼佛說阿惟越致深奧之事,是以欣踊不能自勝。」佛言:「善哉!如汝所言。」佛語舍利弗:「譬如長者大迦羅越,純以紫磨金、摩尼珠為寶,內有掃除銅鐵鉛錫 棄在於外糞壤之中,有貧匱者喜得持歸,言我大得迦羅越寶,寧是長者珍妙寶非?」答言:「非也。」佛語舍利弗:「汝所聞得,如是貧者,彼佛所說但十住事及在舉中清淨之者 ,汝所聞者不足言耳。」舍利弗即愁毒,如言我謂得寶,反是鉛錫。舍利弗說是事時,無央數人皆發無上平等度意,無央數人得阿惟顏住也。 Âm  Tích Phật khiển Xá-lợi-phất, tây chí Duy-vệ trang nghiêm sát thổ, vấn tấn bỉ Phật tam sự, ‘Phật thân an ẩn bất? Thuyết pháp như thường bất? Thụ giả tăng tiến bất?’ Xá-lợi-phất tức thừa Phật uy thần vãng nghệ bỉ sát, tuyên lệnh như thị. Bỉ Phật báo ngôn giai tất an ẩn. Ư thời bỉ Phật chuyển a-duy-việt-trí luân, vi thất trụ bồ-tát thuyết pháp, Xá-lợi-phất văn chi, tòng bỉ sát hoàn, tư sắc quang minh hành bộ thắng thường. Phật cáo Xá-lợi-phất, ‘Nhữ đáo bỉ, hà cố ? bộ di duyệt như thị?’ Xá-lợi-phất bạch Phật ngôn, ‘Thí như bần gia cơ đống chi nhân đắc đại trân...

82. Phật Nói Cho Chúng Tì-khâu Biết Tai Hoạn Của Lợi Dưỡng

Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Lúc đó Như Lai ở nước Xá-vệ, chán lợi dưỡng. Có một khu rừng sâu tên là Tham Trang Nghiêm, Ngài tránh nạn lợi dưỡng nên đi vào rừng ấy. Trong rừng có chùa, có vị la-hán tên Na-dặc-ca làm tự chủ. Phật tới rừng ấy thì hôm sau nhiều người đem áo tới cúng dường, chật cả khu rừng. Phật nói: “Ta không dùng lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng thường theo ta.” Có một vạn hai ngàn tì-khâu cũng tới chỗ đó. Phật nói chư tì-khâu: “Lợi dưỡng là thứ đại tai hại, thường gây chướng nạn, tới cả la-hán cũng bị lợi dưỡng gây chướng nạn.” Tì-khâu hỏi: “Gây những chướng nạn chi?” Phật đáp: “Lợi dưỡng có những cái hại sau: phá bì, phá nhục, phá cốt, phá tuỷ. Phá như thế nào? Phá da trì giới, thịt thiền định, xương trí tuệ, và tủy thiện tâm vi diệu.” Chư tì-khâu một vạn hai ngàn người đều gom tam y lục vật hành a-luyện-nhã, không lấy thêm vật chi khác. Phật liền tán thán: “Thiện tai, thiện tai! Biết hành trì phép a-luyện-nhã. Phép này của ta là phép thiểu dục, chẳng phải đa d...

49. Vua Biết Đầu Mình Dơ Duốc

Dụ 13. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh văn 昔有國王,行常過佛為作禮,不避泥雨。傍臣患之,自相與語:「王作意何以煩碎乃爾?」王耳聞之,王還宮勅臣下行求百獸頭及人頭一枚來。臣下白王言已具.王令於市賣之,皆售,人頭不售。臣下白言:「賣百獸頭皆售,此人頭臭爛初無買者。」王語傍臣:「汝曹不解耳祕。前者過佛所,為佛作禮,汝曹言:『王意煩碎。』欲知我頭者,如此死人頭,不潔淨,當以求福可得上天,汝曹愚癡不知,反言煩乎?」傍臣言:「實如大王所說。」叩頭謝過。臣等愚不及王。後復出,臣等皆下馬為佛作禮,以王為法也。 âm Tích hữu quốc vương, hành thường quá Phật vi tác lễ, bất tị nê vũ, bàng thần hoạn chi, tự tương dữ ngữ, vương tác ý hà dĩ phiền toái nãi nhĩ. Vương nhĩ văn chi, vương hoàn cung sắc thần hạ hành cầu bách thú đầu cập nhân đầu nhất mai lai. Thần hạ bạch vương ngôn dĩ cụ, vương lệnh ư thị mại chi. Giai thụ, nhân đầu bất thụ.’ Thần hạ bạch ngôn, ‘Mại bách thú đầu giai thụ, thử nhân đầu xú lạn sơ vô mãi giả.’ Vương ngữ bàng thần, ‘Nhữ tào bất giải nhĩ bí. Tiền giả quá Phật sở, vi Phật tác lễ, nhữ tào ngôn vương ý phiền toái. Dục tri ngã đầu giả như thử tử nhân đầu bất khiết tịnh, đương dĩ cầu phúc khả đắc thượng thiên, nhữ tào ngu si bất tri, phản ngôn phiền hồ?’ Bàng thần ngôn, ‘Thật như đại vương sở thuyết.’ Khấu đầu tạ quá, ‘thần ...