Skip to main content

9. Phúc lành trên trời

Có một hôm trong cung bay tới một dải lụa tinh tế và mĩ lệ. Người trong cung mới lần đầu thấy. Quốc vương triệu tập các vị đại thần cùng nhau nghiên cứu. Dải lụa hoa lệ truyền qua tay từng người, mỗi vị đại thần đều khen là hi hữu khó được, xôn xao bàn luận, truyền tay nhau dải lụa. Các đại thần cuối cùng kết luận đó là gấm hoa trời ban, đó là điềm dự báo quốc vương anh minh, quốc gia cường thạnh. Mỗi vị đại thần đều khẳng định như vậy. 
Chỉ có một người tiếp nhận dải lụa hoa lệ trời ban thưởng ấy không thèm nhìn mà truyền ngay cho người bên cạnh, không một lời khen. Quốc vương trên bảo tòa thấy vậy hỏi, “Thụ-đề-ca, ai cũng cao hứng, khanh vì sao không nói lời nào?” Thụ-đề-ca lộ xuất vẻ thẹn thùng đáp, “Thần không dám lừa dối quốc vương, đó không phải bảo vật trời ban mà là khăn tắm thần phơi sau hậu viện bị gió thổi tới.”
Vài ngày sau, một đóa hoa kim sắc to bằng cái bánh xe bị gió thổi lạc tới trước cung điện. Quốc vương cùng đại thần lại cùng chiêm bốc, lại năm ba người thành nhóm nghị luận rộn ràng, không biết vì sao mà có chuyện đó. Mọi người đều đồng thanh dị khẩu kết luận rằng đó là thiên nữ tán hoa. Đó là điềm lành báo rằng quốc vương anh minh, quốc gia cường thạnh. Chúng đại thần lại lần nữa khẳng định như vậy.
Chỉ có Thụ-đề-ca lại lần nữa không nói chi.
Quốc vương hỏi, “Thụ-đề-ca ai cũng cao hứng, sao khanh không nói chi?”
Thụ-đề-ca lộ vẻ khó nói đáp, “Thần không dám khinh đại vương, đó chẳng phải là thiên nữ tán hoa mà là hoa nhà thần điêu lạc tới đây.”
Văn võ bách quan bắt đầu tranh luận xôn xao, rõ ràng là gấm hoa trên trời xuống mà Thụ-đề-ca ương ngạnh nói của mình. Rõ ràng là hoa nhà trời mà Thụ-đề-ca cứ một mực nói là hoa nhà ông ta khô rụng. Thật là ô nhục người quá đáng!
Quốc vương nói, “Nếu là hoa nhà thần, vậy thì để trẫm tới xem.”
Quốc vương dẫn một đoàn quan thần đi tới gia môn Thụ-đề-ca. Tại cổng có một đứa nhỏ rất đoan chính khả ái. Quốc vương khen, ‘Thụ-đề-ca, nhất định đó là con cháu của thần phải không?”
Thụ-đề-ca lắc đầu đáp, “Đại vương, không phải con cháu thần, chỉ là bộc nhân giữ cửa thôi.”
Tới chính thất của Thụ-đề-ca thấy có một em gái, rất đoan trang tú lệ.
Quốc vương hỏi, “Thụ-đề-ca, có phải con gái nhà thần không?”
Thụ-đề-ca lắc đầu, “Không phải con gái mà là tì nữ quét phòng.”
Một đoàn người đi tới trước đại sảnh, trong phòng toàn bạch ngân làm tường, thủy tinh lát đất. Quốc vương xưa nay chưa thấy sàn lát đầy thủy tinh, nghi rằng đó là nước, do dự không dám vào. Thụ-đề-ca thấy quốc vương nghi lự, bước lên trước dẫn đường.
Quốc vương thấy phu nhân Thụ-đề-ca, tướng mạo đoan nghiêm cả đời không ai bằng. Thụ-đề-ca có một tòa lầu mười hai tầng, quốc vương lên tầng cao nhất, nhìn thấy cảnh sắc phía đông thì quên phía tây, thấy cảnh phía nam thì quên phía bắc.
Thụ-đề-ca dắt quốc vương ra hậu viện du ngoạn, xuống ngâm trong hồ tắm có suối chảy qua. Trên cây có quả thơm hơn thứ quả quốc vương từng ăn qua gấp bội lần. phòng sinh hoạt buổi tối còn không lời mà tả vẻ đẹp khinh nhu thư thích của nó.
Quốc vương tới lần đầu mà ở lại nhà Thụ-đề-ca hai tháng. Cuối cùng, mặc dù chúng đại thần thúc lắm mà vua cứ bịn rịn không muốn về, vua mới cầm tấm lụa gấm trân bảo kim ngân hi hữu mà Thụ-đề-ca tặng về cung.
Về trong cung rồi quốc vương cùng đại thần thương nghị. “Các khanh, Thụ-đề-ca là quan thần của trẫm, phòng ốc, vợ con, nô bộc đều hơn trẫm, trẫm muốn lấy vợ và xá trạch của hắn quy về trẫm được không?”
Chúng thần phụ họa đáp, quốc vương là chí tôn một nước, đương nhiên được.
Quốc vương phái một binh đội lớn chuẩn bị trưng thu đại trạch của Thụ-đề-ca. Đại quân tiến vào cửa, thì trước cửa xuất hiện một đại lực sĩ, trên tay cầm thủ trường kim sắc. Kim trượng vừa chỉ đưa về trước, đại quân như say rượu đổ cả xuống đất. Binh sĩ đến cả cửa cũng không tới vào được, đành quay về cung.
Cả quân đội cường đại cũng không tới được sản nghiệp của Thụ-đề-ca. Quốc vương đành phái sứ giả tới gọi Thụ-đề-ca vô cung. Hai người cùng ngồi một xe đi tới tinh xá Phật.
Quốc vương hỏi Phật, ‘Thế Tôn, Thụ-đề-ca là thần tử của trẫm, có công đức chi mà vợ con nhà cửa đều hơn trẫm?”
Phật nói, “Rất lâu trước đây có một đôi vợ chồng ở nơi sơn lâm ít bóng người, từng có năm trăm thương nhân mang theo bảo vật quý trọng đi vào núi, khí hậu ác chướng giữ đoàn thương nhân kẹt lại san lộ hiểm ác, may mà gặp phải hai vợ chồng thông thuộc đường núi mà thoát nạn.
Hai vợ chồng lại từng cứu một tu hành nhân bị bệnh trong núi hoang. Không kể giàu nghèo, hai người đều kiếm chỗ tránh mưa tránh gió cho hành khách bị lỡ đường lâm vào khốn cảnh, chuẩn bị chăn gối ấm cúng, nước uống, lương thực và đèn đuốc cho họ. Nguyện vọng cuối đời của hai người là, tương lai sinh hoạt còn hơn cả cõi trời nữa. 
Vị hành giả ở trong núi vừa nghèo vừa bệnh ấy chính là tôi. Năm vị thương nhân kia vào đời sau xuất gia chứng đắc quả vị a-la-hán. Người bố thí rộng rãi ở chốn núi rừng hoang vu ấy chính là vợ chồng Thụ-đề-ca. Hiện nay nhờ công đức bố thí đó mà nguyện vọng của quá khứ thành hiện thật.

http://www.ctworld.org/sutra_stories/story009.htm

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà