Nhân đọc lại một chương của K.C. Ingram bàn về Thói Quen mà quyết định học lại chữ Hán và tiếng Nhật. Hai môn này đều khó, không khổ công phu thì không thể thành công. Ít nhất mỗi ngày phải dịch một bài cổ văn chữ Hán, và học một bài Nhật trong Rosetta Stone. Chừng đó còn thấy chưa thấm vào đâu, sao dám ham vui ở những thứ vô bổ? Phải biết tận dụng những lúc rảnh rang, buổi sáng và buổi tối. Vợ gần sinh đứa thứ hai, mình sẽ bận bịu nhiều thêm những việc không tên tuổi. Nếu không muốn sau này ăn năn phí phạm tuổi trẻ thì phải coi lại cách dùng thì giờ.
Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2. Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đ...
Comments
Post a Comment