Skip to main content

Posts

Showing posts from October, 2025

110. Đứa Con Bất Hiếu Chịu Khổ Báo

Truyện 110. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Xưa thôn Cưu-đà-phiến ở nước Già-mặc có bà mẹ già chỉ có đứa con trai một. Đứa con ấy bột nghịch, không tu nhân hiếu, vì tức mẹ mình mà thẳng tay đánh mẹ một trận. Cùng hôm đó nó ra ngoài, giữa đường gặp cướp, bị cướp chặt đứt một cánh tay. Tội bất hiếu quả báo hiện tiền tức thì, khổ thống như vậy. Sau chịu khổ địa ngục kể không xiết. Văn    雜寶藏經第9卷 https://tripitaka.cbeta.org

109. Người đàn bà chán dục xuất gia

Truyện 109. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Xưa có người đàn bà đẹp tuyệt trần, xuất gia tu theo pháp của ngoại đạo. Có người nói, “Dung nhan như vậy thời ở tục chứ vì sao xuất gia?” Bà đáp, “Như tôi hôm nay không phải là không đẹp, chẳng qua mới đây chán ghét dâm dục nên xuất gia. Lúc tôi còn tại gia nhờ đẹp mà sớm có thân phận, còn trẻ đã sinh con trai. Con tôi lớn lên khôi ngô không ai bằng, tự nhiên hóa ra tiều tụy như người có bệnh. Tôi hỏi vì sao bệnh thời nó không chịu đáp, hỏi mãi không thôi nó bất đắc dĩ nói, “Con không nói là vì sợ không toàn mạng, chừ nói ra đây thời chẳng còn mặt mũi chi nữa.” Rồi nó nói, “Con muốn dâm dục với mẹ, vì không được nên sinh bệnh.” Mẹ liền nói, “Tự cổ chí kim đời nào có chuyện đó?” Rồi tự nhủ, “Nếu mình không chìu thời chết mất con, nay đành phải nghịch đạo mà giữ mạng nó.” Bèn kêu đứa con lại cho nó thỏa lòng dục. Đứa con kéo lên giường thời mặt đất nứt toác, nó đang sống rớt thẳng xuống dưới, tôi kinh bố quá, đưa tay ra kéo, bắt được tóc nó. T...

108. Tế Thần Cây

Truyện 108. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Xưa có ông già, nhà cự phú, rất thích ăn thịt nên bày cách dối gạt, chỉ một cây đầu ruộng nói bầy con rằng “Gia nghiệp ta sở dĩ hài hòa, phú túc là nhờ ân phúc thần cây này, nay các con nên bắt dê trong bầy để tế thần ấy.” Con ông ấy theo lời cha dạy liền giết dê cúng báo ơn cây ấy, dưới gốc cây còn lập am tế trời. Người cha về sau thọ tận mệnh chung, bị hành nghiệp truy bức, sanh về trong bây dê nhà mình. Gặp lúc con mình muốn tế thần cây nên bắt một con dê, bắt phải cha mình, đem đi định giết. Dê bèn cười be be mà nói rằng, “Cây này nào có thần linh. Ta thời trước do ham ăn thịt nên gạt các con tế cây, rồi cùng các con ăn thịt này. Nay đền tội ác, tự mình phải chịu trước tiên.” Lúc ấy có một la-hán đi tới khất thực, thấy người cha quá cố chịu thân dê, nên cho người con trưởng mượn đạo nhãn để tự quan sát, mới biết đó là cha mình, trong lòng ôm mối áo não, liền hủy thần cây, sám hối tội quá và bắt đầu tu phúc, chẳng còn sát sanh nữa. Văn ...

107. Cầu Làm Thiên Chủ

Truyện 107. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Ngày xưa có một bà-la-môn thờ Trời Ma-thất, ngày đêm phụng sự. Trời ấy hỏi, “Ông cầu chi?” Bà-la-môn đáp, “Tôi cầu làm chủ tế trời.” Trời nói, “Nhà kia có bầy trâu, ông tới hỏi con đi đầu đàn ấy.” Liền theo lời của trời, tới hỏi trâu ấy, “Ngươi nay lấy chi làm khổ, lấy chi làm sướng?” Trâu liền đáp, “Khổ cùng cực, hai bên sườn bị ép, củi nặng oằn lưng, kéo khung giá, chở xe nặng mà không được nghỉ.” Người ấy lại hỏi, “Ngươi vì nhân duyên chi mà chịu thân trâu này?” Trâu liền đáp, “Tôi trước làm thiên chủ, phóng túng làm xằng, xài xể đồ tế trời, mệnh chung làm trâu, chịu khổ não này.” Nghe lời ấy rồi liền trở về nhà trời. Trời hỏi, “Ông nay còn muốn làm thiên chủ nữa không?” Bà-la-môn đáp, “Tôi thấy việc đó, thật không dám làm thiên chủ.” Trời nói, “Người ta làm thiện ác thì tự mà chịu lấy quả báo của việc mình làm.” Bà-la-môn sám hối sai lầm của mình, quay về tu các thiện hạnh.   Văn    雜寶藏經第2卷 https://tripitaka.cbeta.org

106. Quỷ Mẹ Mất Con

Truyện 106. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Quỷ cái đó là vợ của vua quỷ thần Bàn-đồ-ca, có một vạn quỷ con, đứa nào cũng mạnh như đại lực sĩ. Đứa nhỏ nhất tên là Tần-ca-la. Quỷ cái kia hung yêu bạo ngược, giết con thơ của loài người để ăn thịt. Nhân dân ghê sợ nó nên đến thưa Thế Tôn. Thế Tôn bắt quỷ con Tần-ca-la cất vào đáy chén. Quỷ cái đi khắp thiên hạ tìm bảy ngày mà không thấy con, sinh ưu sầu áo não. Nghe người ta truyền rằng Phật Thế Tôn có nhất thiết trí, nó liền tới chỗ Phật hỏi con mình ở đâu. Lúc ấy Phật đáp, “Ngươi có vạn con, chỉ mất một đứa thôi vì sao khổ não sầu ưu tìm kiếm khắp nơi? Thế gian nhân dân người một con, người ba con thì ngươi lại sát hại.” Quỷ mẫu bạch Phật, “Nay con nếu gặp Tần-ca-la sẽ không bao giờ giết con của thế nhân nữa.” Phật liền cho quỷ cái thấy Tần-ca-la đang ở trong bát, quỷ cái dùng hết thần lực mà không đưa con ra được, quay lại cầu Phật. Phật nói, “Ngươi nay nếu biết thụ tam quy ngũ giới, cho tới tận thọ mạng không giết ai nữa thì ta sẽ trả...

105.Cầu Trời Tì-ma Cho Đại Phú

Truyện 105. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Xưa có hai anh em gia kế bần khốn, người anh ngày đêm tinh cần lễ bái cầu Tì-ma Thiên, mong đắc đại phú, lại bắt người em cày ruộng trồng trọt. Cầu thỉnh như vậy một thời gian lâu. Một hôm Tì-ma Thiên hóa làm người em mà đi tới chỗ người anh. Người anh tức giận mắng, “Sao không cày bừa trồng trọt mà tới đây làm chi?” Người em đáp, “Anh ở nhà thờ ngày đêm kì thỉnh, mong đắc đại phú; em cũng muốn từ nay trở đi bắt chước anh, trai giới cầu nguyện mong được đại phú.” Người anh bảo, “Em không cày ruộng gieo hạt thì của cải thóc lúa phú nhiêu lấy đâu ra?” Người em hỏi lại, “Thiệt nhờ gieo trồng mà thu hoạch được không?” Người anh không đáp được. Lúc đó Tì-ma Thiên hiện ra thân nhà trời bảo người anh, “Giờ chừ sức ta cho dù có giúp được ngươi thì ít ra bây giờ phải hành bố thí sau mới giàu được. Xét nhân quá khứ ngươi chẳng tu bố thí, cho nên phải chịu bần cùng. Bây giờ ngày đêm siêng năng cầu ta cho phú nhiêu tài bảo, nhưng lấy chi mà hoạch đắc? Nh...

104. Ác Sinh Vương Được Năm Trăm Cái Bát Vàng

Truyện 104. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9.  Xưa lúc Ác Sanh vương ở thành Uất-thiện-duyên. Người giữ cổng sáng sớm mở cổng, thấy ngoài cổng hốt nhiên có năm trăm cỗ xe chở bát quý chứa đầy gạo vàng. Xe nào cũng có ấn phong đề “Bát này tặng Ác Sanh vương.” Người giữ cổng báo lại cho vua, “ngoài thành có chén báu, trên chén có đề tặng hoàng thượng, nhưng không biết ai tặng. Có nên lấy không?” Nhà vua suy nghĩ, “Chén báu tự nhiên mà tới, lỡ có chi chẳng lành. Nếu mình lấy chẳng phải là tai hại cho nước nhà hay sao?” Nghĩ vậy liền đi tới chỗ tôn giả Ca-chiên-duyên hỏi rằng, “Sáng nay mở cổng thành thì chợt thấy bảo bát, trên bát ấn đề tặng Ác Sanh vương, không biết cát hung, có nên nhận không?” Tôn giả đáp, “Đó là quả báo từ phúc xưa của vua, cứ lấy chớ nghi.”  Nhà vua bạch tôn giả, “Trẫm nhờ nhân duyên kiếp xưa, tu công đức chi mà được quả báo này?” Tôn giả đáp, “Ngày trước cách đây chín mươi mốt kiếp, tiên nhân trong núi có một vị Bích-chi Phật, gặp trời mưa ngã chân, làm bể bát gốm...

103. Con Mèo Vàng

Truyện 103. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 9  Xưa Ác Sinh Vương đi dạo trong lâm uyển, ở trên ngự viên đường thấy một con mèo vàng đi từ góc đông bắc qua góc tây nam. Vua liền sai người theo dấu chân mèo đào lên được một cái hũ bằng đồng, dung tích ba hộc, trong chứa đầy tiền vàng. Đào sâu thêm nữa lại được một hũ khác, cứ thế ba lần đều được hũ vàng, mỗi cái dung tích ba hộc. Lần lần đào ra hai bên, lại được hũ đồng nữa, cứ thế mà đào mãi không thôi, trong vòng năm dặm đều gom được hũ đồng chứa đầy tiền vàng.  Lúc ấy Ác Sinh Vương rất lấy làm kì quái, bèn tới chỗ tôn giả Ca-chiên-diên, đem chuyện được tiền vàng đó ra hỏi nhân duyên: “Tôi lấy ra dùng thời có đưa tới tai hoạn cho tôi và quốc nhân hay không?” Tôn giả đáp: “Đó là phúc báo nhờ duyên đời trước của vua mà được, cứ dùng không có chi phải khổ.”  Vua liền hỏi: “Không rõ nhân duyên đời trước đó như thế nào?”  Tôn giả đáp: “Lắng nghe, lắng nghe! Quá khứ cách đây chín mươi mốt kiếp, trong thời còn di pháp của Phật Tì-b...