Truyện 23. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2. Xưa lúc Phật tại thế là đời cuối cùng trưởng giả Tu-đạt chịu cảnh bần khổ. Lúc ấy tài vật hết sạch, làm thuê làm mướn được ba đấu gạo, đem thổi cơm. Vừa nấu xong thì gặp A-na-luật tới khất thực. Vợ Tu-đạt lấy bát của tôn giả ấy bỏ đầy cơm vào. Kế đến các tôn giả Tu-bồ-đề, Ma-ha Ca-diếp, Đại Mục-kiều-liên, Xá-lợi-phất lần lượt đến xin, người vợ đều lấy bát các vị ấy múc đầy cơm cho. Cuối cùng Thế Tôn đích thân tới xin cơm, cũng cho đầy bát. Sau đó Tu-đạt ở ngoài về hỏi cơm, vợ đáp, “Như có tôn giả A-na-luật tới thì anh có lấy cơm của mình thí cho tôn giả không?” Chồng đáp, “Thà nhịn ăn, phải bố thí cho tôn giả.” “Như các vị Ca-diếp, Đại Mục-kiều-liên, Tu-bồ-đề, Xá-lợi-phất, cả Phật nữa mà tới, thì anh làm răng?” Chồng đáp, “Thà nhịn ăn, lấy hết mà bố thí.” Vợ kể lại, “Sáng nay các vị thánh ấy đến khất thực, toàn bộ cơm em bố thí họ rồi.” Chồng nói vợ, “Chúng ta trả hết tội thì phúc đức sẽ tới.” Liền mở kho ra, ngũ cốc, lụa là và đồ ăn đều tràn ...