Skip to main content

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2. 

Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qua đời, không nơi nương tựa thành ra mới bần cùng.” Thiện Quang hỏi, “Anh còn nhớ có chỗ nào ở được không?” Đáp, “Biết, nhưng nhà cửa tan nát hết rồi, chỉ còn bình địa.” Thiện Quang bèn nói chồng dắt về chỗ ở cũ, đi khắp một vòng. Đi tới chỗ nào thì đất chỗ ấy mở ra, trân bảo tàng ẩn dưới đất tự nhiên phát xuất, liền lấy trân bảo thuê người làm nhà, chưa đầy một tháng thì cung thất ốc trạch đều làm xong. Cung nhân kĩ nữ ở đầy nhà, nô tì bộc sử không đếm được.
Vua cuối cùng nhớ con, “Con gái ta Thiện Quang nay sống như thế nào?” Có người đáp, “Cung thất tiền tài không thua chi vua.” Vua nói, “Phật ngữ chân thật, tự tác thiện ác, tự thụ kì báo.” Cách hôm sau, vương nữ khiến chồng đi thỉnh vua cha. Vua liền thụ thỉnh, thấy trong nhà của con chỉ toàn thảm lụa, xá trạch trang nghiêm, huy hoàng hơn cả vương cung. Vua thấy vậy khen là chưa từng có. Người con gái này tự biết nghiệp lực, nói lời chân thật, nên mới nói, “Con tự tạo nghiệp thì con tự thụ nghiệp báo.” 
Vua đi hỏi Phật, “Người con gái này trong đời trước làm phúc nghiệp chi mà được sanh vào vương gia, thân có ánh quang minh?”  
Phật đáp vua rằng, “Quá khứ chín mươi mốt kiếp, có Phật tên là Tì-bà-thi. Lúc ấy có vua tên là Bàn-đầu, vua có đệ nhất phu nhân. Sau khi Tì-bà-thi Phật nhập niết-bàn, vua Bàn-đầu lấy xá lợi Phật dựng thất bảo tháp. Vương đệ nhất phu nhân lấy thiên quan trang sức tháp, đính lên trên đỉnh tượng Phật Tì-bà-thi, lấy ngọc như ý trong thiên quan gắn lên hai bên đầu, ánh sáng chiếu khắp, nhân đó phát nguyện rằng, ‘Khiên con tương lai thân có ánh quang minh, tử ma kim sắc, tôn vinh hào quý, không đọa vào chỗ tam ác bát nạn.”
“Đệ nhất phu nhân lúc ấy nay là Thiện Quang. Đến thời Phật Ca-diếp lại lấy món ngon thơm cung dưỡng Phật Ca-diếp Như Lai cùng tứ đại thanh văn. Bị chồng ngăn cản thì khuyến thỉnh rằng, ‘Đừng ngăn cản em, nay em cung dưỡng là để cho sau này được sung túc.’ Chồng nghe lời vợ, cung dưỡng được thành tựu. Người chồng lúc ấy là người chồng đời này. Người vợ lúc ấy chính là người vợ thời nay. Người chồng vì thời đó cản vợ nên thường bị bần cùng, sau lại nghe lời cho vợ cung dưỡng, nhân đó mà đắc đại phú quý; những đời không có người vợ ấy đều quay trở lại cảnh bần tiện. Nghiệp thiện ác đi theo chưa từng sai trật.” 
Vua nghe Phật thuyết như vậy, thấu đạt lẽ hành nghiệp, không còn kiêu căng tự đại, sanh tín ngộ sâu, hoan hỉ mà lui về. 

Văn

波斯匿王女善光緣

昔波斯匿王有一女,名曰善光,聰明端正,父母憐愍,舉宮愛敬。父語女言:「汝因我力,舉宮愛敬。」女答父言:「我有業力,不因父王。」如是三問,答亦如前。王時瞋忿,今當試汝有自業力、無自業力?約勅左右,於此城中,覓一最下貧窮乞人。時奉王教,尋便推覓,得一窮下,將來詣王。王即以女善光付與窮人。王語女言:「若汝自有業力不假我者,從今以往,事驗可知。」女猶答言:「我有業力。」即共窮人,相將出去。問其夫言:「汝先有父母不?」窮人答言:「我父先舍衛城中第一長者,父母居家,都以死盡,無所依怙,是以窮乏。」善光問言:「汝今頗知故宅處不?」答言:「知處,垣室毀壞,遂有空地。」善光便即與夫相將,往故舍所,周歷按行,隨其行處,其地自陷,地中伏藏,自然發出,即以珍寶,雇人作舍,未盈一月,宮室屋宅,都悉成就,宮人妓女,充滿其中,奴婢僕使,不可稱計。
王卒憶念:「我女善光,云何生活?」有人答言:「宮室錢財,不減於王。」王言:「佛語真實,自作善惡,自受其報。」王女即日,遣其夫主,往請於王。王即受請,見其家內,氍毺毾[毯-炎+登],莊嚴舍宅,踰於王宮。王見此已,歎未曾有。此女自知語皆真實,而作是言:「我自作此業,自受其報。」
王往問佛:「此女先世,作何福業,得生王家,身有光明?」
佛答王言:「過去九十一劫,有佛名毘婆尸。彼時有王名曰盤頭,王有第一夫人。毘婆尸佛入涅盤後,盤頭王以佛舍利起七寶塔。王第一夫人,以天冠拂飾,著毘婆尸佛像頂上,以天冠中如意珠,著於棖 頭,光明照世,因發願言:『使我將來身有光明,紫磨金色,尊榮豪貴,莫墮三惡八難之處。』
「爾時王第一夫人者,今善光是。迦葉佛時,復以餚饍,供養迦葉如來及四大聲聞。夫主遮斷,婦勸請言:『莫斷絕我,我今以請,使得充足。』夫還聽婦,供養得訖。爾時夫者,今日夫是。爾時婦者,今日婦是。夫以爾時遮婦之故恒常貧窮,以還聽故,要因其婦,得大富貴;無其婦時,後還貧賤。善惡業追,未曾違錯。」
王聞佛所說,深達行業,不自矜 大,深生信悟,歡喜而去。

Âm
Ba-tư-nặc Vương Nữ Thiện Quang Duyên 
Tích Ba-tư-nặc vương hữu nhất nữ, danh viết Thiện Quang, thông minh đoan chánh, phụ mẫu lân mẫn, cử cung ái kính. Phụ ngứ nữ ngôn, “Nhữ nhân ngã lực, cử cung ái kính.” Nữ đáp phụ ngôn, “Ngã hữu nghiệp lực, bất nhân phụ vương.” Như thị tam vấn, đáp diệc như tiền. Vương thời sân phẫn, kim đương thí nhữ hữu tự nghiệp lực, vô tự nghiệp lực? Ước sắc tả hữu, ư thử thành trung, mịch nhất tối hạ bần cùng khất nhân. Thời phụng vương giáo, tầm tiện thôi mịch, đắc nhất cùng hạ, tương lai nghệ vương. Vương tức dĩ nữ thiện quang phó dữ cùng nhân. Vương ngứ nữ ngôn, “Nhược nhữ tự hữu nghiệp lực bất giả ngã giả, tòng kim dĩ vãng, sự nghiệm khả tri.” Nữ do đáp ngôn, “Ngã hữu nghiệp lực.” Tức cộng cùng nhân, tương tương xuất khứ. Vấn kì phu ngôn, “Nhữ tiên hữu phụ mẫu bất?” Cùng nhân đáp ngôn, “Ngã phụ tiên Xá-vệ thành trung đệ nhất trưởng giả, phụ mẫu cư gia, đô dĩ tử tận, vô sở y hỗ, thị dĩ cùng phạp.” Thiện Quang vấn ngôn, “Nhữ kim pha tri cố trạch xử bất?” Đáp ngôn, “Tri xứ, viên thất hủy hoại, toại hữu không địa.” Thiện Quang tiện tức dữ phu tương tương, vãng cố xá sở, chu lịch án hành, tùy kì hành xứ, kì địa tự hãm, địa trung phục tàng, tự nhiên phát xuất, tức dĩ trân bảo, cố nhân tác xá, vị doanh nhất nguyệt, cung thất ốc trạch, đô tất thành tựu, cung nhân kĩ nữ, sung mãn kì trung, nô tì bộc sử, bất khả xưng kế.  
Vương tốt ức niệm, “Ngã nữ Thiện Quang, vân hà sanh hoạt?” Hữu nhân đáp ngôn, “Cung thất tiền tài, bất giảm ư vương.” Vương ngôn, “Phật ngữ chân thật, tự tác thiện ác, tự thụ kì báo.” Vương nữ tức nhật, khiển kì phu chủ, vãng thỉnh ư vương. Vương tức thụ thỉnh, kiến kì gia nội, cù?? [thảm - viêm + đăng], trang nghiêm xá trạch, du ư vương cung. Vương kiến thử dĩ, thán vị tằng hữu. thử nữ tự tri ngữ giai chân thật, nhi tác thị ngôn, “Ngã tự tác thử nghiệp, tự thụ kì báo.” 
Vương vãng vấn Phật, “Thử nữ tiên thế, tác hà phúc nghiệp, đắc sanh vương gia, thân hữu quang minh?”  
Phật đáp vương ngôn, “Quá khứ cửu thập nhất kiếp, hữu Phật danh Tì-bà-thi. Bỉ thời hữu vương danh viết Bàn-đầu, vương hữu đệ nhất phu nhân. Tì-bà-thi Phật nhập niết-bàn hậu, Bàn-đầu vương dĩ Phật xá lợi khởi thất bảo tháp. Vương đệ nhất phu nhân, dĩ thiên quan phất sức, trước Tì-bà-thi Phật tượng đính thượng, dĩ thiên quan trung như ý châu, trước ư tranh đầu, quang minh chiếu thế, nhân phát nguyện ngôn, ‘Sử ngã tương lai thân hữu quang minh, tử ma kim sắc, tôn vinh hào quý, mạc đọa tam ác bát nan chi xứ.’
“Nhĩ thời vương đệ nhất phu nhân giả, kim Thiện Quang thị. Ca-diếp Phật thời, phục dĩ hào thiện, cung dưỡng Ca-diếp Như Lai cập tứ đại thanh văn. Phu chủ già đoạn, phụ khuyến thỉnh ngôn, ‘Mạc đoạn tuyệt ngã, ngã kim dĩ thỉnh, sử đắc sung túc.’ Phu hoàn thính phụ, cung dưỡng đắc cật. Nhĩ thời phu giả, kim nhật phu thị. Nhĩ thời phụ giả, kim nhật phụ thị. Phu dĩ nhĩ thời già phụ chi cố hằng thường bần cùng, dĩ hoàn thính cố, yếu nhân kì phụ, đắc đại phú quý; vô kì phụ thì, hậu hoàn bần tiện. Thiện ác nghiệp truy, vị tằng vi thác.” 
Vương văn Phật sở thuyết, thâm đạt hành nghiệp, bất tự căng đại, thâm sanh tín ngộ, hoan hỉ nhi khứ.  

  
雜寶藏經第2卷

Comments

Popular Posts

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc,...

41. Nhị Quỷ Tranh Bửu Bối (Bách Dụ Kinh)

Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...

Phật Thuyết Vu Lan Bồn Kinh

Phật Thuyết Vu Lan Bồn Kinh Tôi nghe như vầy: Lúc ấy Phật ở trong vườn Kì Thọ Cấp Cô Độc thành Xá Vệ. Tôn giả Đại Mục Kiền Liên mới chứng đắc lục thông, muốn cứu cha mẹ để báo ân bú mớm, dùng đạo nhãn quán sát thế gian, thấy mẹ đang ở trong cõi ngạ quỷ, không được ăn uống, da liền với xương. Mục Liên bi ai, lấy bát cơm đầy đưa xuống cho mẹ. Bà đón lấy bát, tay phải che cơm, tay trái bốc ăn. Cơm chưa đưa vô miệng thì hóa thành than đỏ, cuối cùng không ăn được. Mục Liên kêu lên, khóc lóc thảm thiết, đi nhanh về thưa với Phật, trần thuật lại đầy đủ. Phật nói: “Mẹ ông tội căn sâu dày, chỉ sức ông thôi thì làm chi được! Ông tuy hiếu thuận, vang cả trời đất, nhưng đến cả thiên thần, địa thần, tà ma, ngoại đạo, đạo sĩ, hay tứ thiên vương thần cũng không làm chi được! Phải có uy thần của chúng tăng khắp mười phương mới giải thoát được. Bây giờ ta nói cho ông phép cứu tế, khiến cho tất cả những ai chịu nạn đều khỏi ưu khổ, tội chướng tiêu trừ.” Phật nói Mục Liên: “Thập phương chúng tăng n...