Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.
Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qua đời, không nơi nương tựa thành ra mới bần cùng.” Thiện Quang hỏi, “Anh còn nhớ có chỗ nào ở được không?” Đáp, “Biết, nhưng nhà cửa tan nát hết rồi, chỉ còn bình địa.” Thiện Quang bèn nói chồng dắt về chỗ ở cũ, đi khắp một vòng. Đi tới chỗ nào thì đất chỗ ấy mở ra, trân bảo tàng ẩn dưới đất tự nhiên phát xuất, liền lấy trân bảo thuê người làm nhà, chưa đầy một tháng thì cung thất ốc trạch đều làm xong. Cung nhân kĩ nữ ở đầy nhà, nô tì bộc sử không đếm được.
Vua cuối cùng nhớ con, “Con gái ta Thiện Quang nay sống như thế nào?” Có người đáp, “Cung thất tiền tài không thua chi vua.” Vua nói, “Phật ngữ chân thật, tự tác thiện ác, tự thụ kì báo.” Cách hôm sau, vương nữ khiến chồng đi thỉnh vua cha. Vua liền thụ thỉnh, thấy trong nhà của con chỉ toàn thảm lụa, xá trạch trang nghiêm, huy hoàng hơn cả vương cung. Vua thấy vậy khen là chưa từng có. Người con gái này tự biết nghiệp lực, nói lời chân thật, nên mới nói, “Con tự tạo nghiệp thì con tự thụ nghiệp báo.”
Vua đi hỏi Phật, “Người con gái này trong đời trước làm phúc nghiệp chi mà được sanh vào vương gia, thân có ánh quang minh?”
Phật đáp vua rằng, “Quá khứ chín mươi mốt kiếp, có Phật tên là Tì-bà-thi. Lúc ấy có vua tên là Bàn-đầu, vua có đệ nhất phu nhân. Sau khi Tì-bà-thi Phật nhập niết-bàn, vua Bàn-đầu lấy xá lợi Phật dựng thất bảo tháp. Vương đệ nhất phu nhân lấy thiên quan trang sức tháp, đính lên trên đỉnh tượng Phật Tì-bà-thi, lấy ngọc như ý trong thiên quan gắn lên hai bên đầu, ánh sáng chiếu khắp, nhân đó phát nguyện rằng, ‘Khiên con tương lai thân có ánh quang minh, tử ma kim sắc, tôn vinh hào quý, không đọa vào chỗ tam ác bát nạn.”
“Đệ nhất phu nhân lúc ấy nay là Thiện Quang. Đến thời Phật Ca-diếp lại lấy món ngon thơm cung dưỡng Phật Ca-diếp Như Lai cùng tứ đại thanh văn. Bị chồng ngăn cản thì khuyến thỉnh rằng, ‘Đừng ngăn cản em, nay em cung dưỡng là để cho sau này được sung túc.’ Chồng nghe lời vợ, cung dưỡng được thành tựu. Người chồng lúc ấy là người chồng đời này. Người vợ lúc ấy chính là người vợ thời nay. Người chồng vì thời đó cản vợ nên thường bị bần cùng, sau lại nghe lời cho vợ cung dưỡng, nhân đó mà đắc đại phú quý; những đời không có người vợ ấy đều quay trở lại cảnh bần tiện. Nghiệp thiện ác đi theo chưa từng sai trật.”
Vua nghe Phật thuyết như vậy, thấu đạt lẽ hành nghiệp, không còn kiêu căng tự đại, sanh tín ngộ sâu, hoan hỉ mà lui về.
雜寶藏經第2卷
Comments
Post a Comment