Skip to main content

Chương XXXI - XLII

31. Bụt dạy: “Có người mắc tật dâm dục, ham muốn không dừng được, bèn lấy dao búa,

Định tự cắt bỏ phần kín đi. Bụt nói với người ấy: “Cắt bỏ phần kín không bằng dứt trừ tâm, tâm tạo tác và làm chủ, ngưng được kẻ tạo tác và làm chủ ấy thì bọn tùy tòng phải dứt hết; tà tâm không dứt thì cắt bỏ phần kín có ích gì? Như thế chẳng phải bức tử mình đấy sao?”

Bụt dạy: “Thế tục suy nghĩ điên đảo như người ngu si kia vậy.”

Có một thiếu nữ cùng với người tình của nó thề nguyền, nhưng tới kì hẹn mà người tình không đến nên nó hối tiếc rằng:

“Hỡi lòng dục, ta đã biết gốc của ngươi rồi; ý là do tư tưởng mà sinh ra, ta không tư tưởng tới ngươi, thì ngươi không sinh ra được.” Bụt đang đi giáo hóa nghe câu đó, liền nói với đồ đệ rằng: “Các con hãy nhớ lấy! Đó là lời kệ của Bụt Ca-diếp còn lưu ở nhân gian.”

佛言:「人有患婬,情不止,踞斧刃上,以自除其陰。佛謂之曰:『若斷陰不如斷心,心為功曹,若止功曹,從者都息;邪心不止,斷陰何益?斯須即死?』」

佛言:「世俗倒見,如斯癡人。」

有婬童女與彼男誓,至期不來而自悔曰:

「欲吾知爾本,意以思想生,吾不思想爾,即爾而不生。」佛行道聞之,謂沙門曰:「記之!此迦葉佛偈,流在俗間。」

Phật ngôn: “Nhân hữu hoạn dâm, tình bất chính, cứ phủ nhận thượng, dĩ tự trừ kì âm. Phật vị chi viết: “Nhược đoạn âm bất như đoạn tâm, tâm vi công tào, nhược chỉ công tào, tòng giả đô tức; tà tâm bất chính đoạn âm hà ích? Tư tu tức tử?”

Phật ngôn: “Thế tục đảo kiến, như tư si nhân.”

Hữu dâm đồng nữ dữ bỉ nam thệ, chí kì bất lai nhi tự hối viết: “Dục ngô tri nhĩ bổn, ý dĩ tư tưởng sinh, ngô bất tư tưởng nhĩ, tức nhĩ nhi bất sinh.” Phật hành đạo văn chi, vị sa-môn viết: “Kí chi! Thử già-diệp Bụt kệ, lưu tại tục gian.”

32. Bụt dạy: “Người ta theo ái dục mà sinh lo, từ lo mà sinh sợ. Không còn ái dục tất không còn lo, hết lo là không còn sợ hãi.”

佛言:「人從愛欲生憂,從憂生畏。無愛即無憂,不憂即無畏。」

Phật ngôn: “Nhân tòng ái dục sinh ưu, tòng ưu sinh úy. Vô ái tức vô ưu, bất ưu tức vô úy.”

33. Bụt dạy: “Người cầu đạo ví như một người đánh với vạn người; có đầy đủ binh giáp, ra ngoài chiến trận, nhưng có người thì tim gan khiếp nhược tự bỏ chạy, có người đánh được nửa đường thì thối lui, có người chiến đấu oanh liệt mà chết, có người đại thắng trở về vẻ vang.

Tu hành cũng vậy, kiên trì tâm ý, tinh nhuệ tu hành, không bị huyễn hoặc ở những tà thuyết của thế tục ngông cuồng, dứt hết mọi tham đắm và cấu ác, thì chắc chắn sẽ đắc đạo.”

佛言:「人為道,譬如一人與萬人戰,被鉀、操兵、出門欲戰,意怯膽弱乃自退走,或半道還,或格鬥而死,或得大勝還國高遷。

夫人能牢持其心,精銳進行,不惑于流俗狂愚之言者,欲滅惡盡,必得道矣。」

Phật ngôn: “Nhân vi đạo, thí như nhất nhân dữ vạn nhân chiến, bị giáp, thao binh, xuất môn dục chiến, ý khiếp đảm nhược nãi tự thoái tẩu, hoặc bán đạo hoàn, hoặc cách đấu nhi tử, hoặc đắc đại thắng hoàn quốc cao thiên.

Phù nhân năng lao trì kì tâm, tinh nhuệ tiến hành, bất hoặc vu lưu tục cuồng ngu chi ngôn giả, dục diệt ác tận, tất đắc đạo hĩ.”

34. Có thầy ban đêm tụng kinh nghe rất thiểu não, ý sinh hối tiếc và nghi nan, muốn về nhà. Bụt gọi tới hỏi: “Con ở nhà làm nghề gì?” Đáp: “Dạ lên dây đàn.” Bụt hỏi: “Dây đàn chùn quá thì sao?” Đáp: “Dạ không kêu.” “Dây căng quá thì sao?” Đáp: “Dạ tiếng bặt khó nghe.” “Ở giữa căng và chùn thì sao?” “Âm phát ra du dương.”

Bụt nói với thầy ấy rằng: “Học đạo cũng như thế, giữ tâm điều hòa cho thích hợp thì có thể đắc đạo.”

有沙門夜誦經甚悲,意有悔疑,欲生思歸。佛呼沙門問之:「汝處于家將何修為?」 對曰:「恒彈琴。」佛言:「絃緩何如?」曰:「不鳴矣。」「絃急何如?」曰:「聲絕矣。」「急緩得中何如?」「諸音普悲。」

佛告沙門:「學道猶然,執心調適,道可得矣。」

Hữu sa-môn dạ tụng kinh kì bi, ý hữu hối nghi, dục sinh tư quy. Phật hô sa-môn vấn chi: “Nhữ xử vu gia tương hà tu vi?” Đối viết: “Căng đàn cầm.” Phật ngôn: “Huyền hoãn hà như?” Viết: “Bất minh hĩ.” “Huyền cấp hà như?” Viết: “Thanh tuyệt hĩ.” “Cấp hoãn đắc trung hà như?” “Chư âm phổ bi.”

Phật cáo sa-môn: “Học đạo do nhiên, chấp tâp điều thích, đạo khả đắc hĩ.”

35. Bụt dạy: “Người cầu đạo cũng giống như mài sắt, mất công phu mài giũa lần lần, trừ khử cáu rỉ rồi sẽ làm thành khí cụ có ích. Học đạo muốn thâm áo lần lần thì phải trừ bỏ cáu bẩn trong tâm, tinh tiến thành đạo. Dụng công mà gắt quá thì thân sinh ra mệt mỏi, thân mệt mỏi thì ý chán nản, ý chán nản thì công phu tu hành thối lui, công phu thối lui thì sẽ sinh điều xằng bậy.”

?. Bụt dạy: “Người cầu đạo cũng khổ, không cầu đạo cũng khổ. Con người từ lúc sinh cho tới lúc già, từ già cho tới bệnh, từ bệnh cho tới chết lúc nào cũng chịu khổ vô lượng. Tâm buồn bã mà tích tụ tội lỗi, sống chết không dứt, khổ não của con người thật khó nói cho hết.

佛言:「夫人為道,猶所鍛鐵漸深,棄去垢,成器必好。學道以漸深,去心垢,精進就道。暴即身疲,身疲即意惱,意惱即行退,行退即修罪。」

佛言:「人為道亦苦,不為道亦苦。惟人自生至老,自老至病,自病至死,其苦無量。心惱積罪,生死不息,其苦難說。」

36. Bụt dạy: “Lìa được những cõi ác mà làm người là điều khó được, đã làm được người mà bỏ thân nữ lấy thân nam là khó, đã được thân nam mà giác quan toàn vẹn là khó, giác quan đã toàn vẹn mà sinh vào nước yên ổn là khó, đã sống ở nước yên ổn mà gặp và theo được đạo giác ngộ là khó; đã theo đạo giác ngộ mà gặp được người giác ngộ là khó, sống được ở trong nhà của bậc giác ngộ là khó; đã sống được trong nhà với bậc giác ngộ mà sinh lòng tin kính tam bảo và đạt cảnh giới giác ngộ là khó.

佛言:「夫人離三惡道得為人難;既得為人,去女即男難;既得為男,六情完具難;六情已具,生中國難;既處中國,值奉佛道難;既奉佛道,值有道之君難,生菩薩家難;既生菩薩家,以心信三尊、值佛世難。」

38. Bụt hỏi các đồ đệ: “Mạng người được bao lâu?” Có người đáp: “Được vài ngày.” Bụt nói: “Con chưa đủ cơ duyên thấy đạo.”

Bụt lại hỏi một đệ tử khác: “Mạng người được bao lâu?” Đáp: “Bằng một bữa ăn”. Bụt nói: “Con cũng chưa đủ cơ duyên thấy đạo.”

Bụt lại hỏi một đệ tử khác: “Mạng người được bao lâu?” Đáp: “Bằng hơi thở.” Bụt liền nói: “Giỏi lắm. Con đáng gọi là người học đạo.”

佛問諸沙門:「人命在幾間?」對曰:「在數日間。」佛言:「子未能為道。」

 復問一沙門:「人命在幾間?」對曰:「在飯食間。」佛言:「子未能為道。」

 復問一沙門:「人命在幾間?」對曰:「呼吸之間。」佛言:「善哉!子可謂為道者矣。」

37. Bụt dạy: “Các con dù có ở xa ta ngàn dặm mà lòng vẫn giữ giới luật của ta thì vẫn đắc đạo được.” Có ở bên cạnh ta mà lòng nghĩ điều xằng bậy thì không đắc đạo được. Giác ngộ hay không là tùy ở hành trì, ở gần bên mà không hành trì thì có ích lợi gì đâu!”

佛言:「弟子去,離吾數千里,意念吾戒必得道。在吾左側,意在邪,終不得道。其實在行,近而不行,何益萬分耶!」

39. Bụt dạy: “Người cầu đạo cũng giống như ăn mật, trong ngoài đều ngọt. Điều ta dạy cũng thế, chỉ cốt mang lại an lạc, người nào làm theo chắc chắn sẽ đắc đạo.”

?. Bụt dạy: “Người cầu đạo phải lo nhổ gốc ái dục, ví như nhổ cỏ huyền châu, ngày nào cũng nhổ chắc chắn sẽ đến lúc nhổ hết. Hết cấu ác là thấy đạo.”

佛言:「人為道,猶若食蜜,中邊皆甜。吾經亦爾,其義皆快,行者得道矣。」

佛言:「人為道,能拔愛欲之根,譬如摘懸珠,一一摘之,會有盡時。惡盡,得道也。」

41. Bụt dạy: “Các con hành đạo phải như con trâu kéo nặng đi trong bùn lầy, mặc dù rất mỏi nhưng không dám quay ngang dọc, chỉ lo tìm cách ra khỏi bùn rồi mới được nghỉ ngơi. Các con tu hành phải coi tình dục còn lầy hơn bùn, lòng phải luôn niệm đạo mới thoát khỏi bao nhiêu khổ não.”

佛言:「諸沙門行道,當如牛負,行深泥中,疲極,不敢左右顧,趣欲離泥,以自蘇息。沙門視情欲,甚於彼泥,直心念道可免眾苦。」

42. Bụt dạy: “Ta xem tước vị của chư hầu như khách qua đường, xem bảo vật vàng ngọc như đá sỏi, xem vẻ cao sang của tơ lụa như giẻ rách.”

佛言:「吾視諸侯之位如過客,視金玉之寶如礫石,視[*]素之好如弊帛。」

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà