Có một bác nông dân sắp từ biệt cõi đời, muốn lấy kinh nghiệm canh tác của mình truyền lại cho các con, bèn gọi chúng lại bên nói rằng: “Này các con, ba sắp lìa khỏi đời này, các con hãy tìm lấy những thứ ba chôn trong vườn nho, mang tới hết đây.” Bầy con tưởng những thứ chôn giấu ấy là vàng bạc châu báu. Sau khi cha mất rồi, chúng nó bới hết vườn nho lên, tìm không thấy bảo vật gì, nhưng đất vườn nho hóa ra màu mỡ, vì vậy mà năm đó được một mùa nho bội thu hơn những năm trước.
Chuyện này ý nói, lao động là bảo vật quý giá nhất.
Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...
Comments
Post a Comment