Bác tiều phu đang đốn củi bên sông, lỡ tay đánh văng lưỡi rìu xuống sông, bị nước sông cuốn mất tăm. Bác tiều phu ngồi bên bờ sông khóc lóc sầu thảm. Thần Hermes [1] biết việc ấy, thương xót bác, hiện tới hỏi vì sao bác khóc, rồi lặn xuống sông vớt lên một lưỡi rìu bằng vàng. Thần Hermes hỏi đó phải rìu của bác không, bác đáp là không. Thần Hermes lặn xuống nước lại vớt lên một lưỡi rìu bằng bạc, hỏi đó phải rìu của bác đánh rơi không, nhưng bác tiều phu vẫn đáp không phải. Thần Hermes lặn xuống nước lần thứ ba, vớt lên đúng lưỡi rìu của người tiều phu; bác liền nhận đó là lưỡi rìu mình đánh mất. Thần Hermes rất tán thưởng tính thành thật của bác tiều phu, bèn tặng luôn cho bác hai lưỡi rìu bằng vàng và bằng bạc. Bác tiều phu cầm ba lưỡi rìu về nhà, kể tường tận chuyện đã xảy ra cho bạn bè nghe. Trong đám bạn ấy có một người tham lam, y liền quyết định thử vận may. Y ra sông, cố ý đánh văng lưỡi rìu của mình vào nước, rồi ngồi khóc. Thần Hermes lại hiện ra, hỏi vì sao anh ta khóc, rồ...
lưu giữ những kinh, truyện tôi dịch