Không có gì mất thì giờ bằng những cuộc chè chén trên bàn rượu thịt. Chúc tụng, nịnh hót, dèm pha - tất cả những cái đó đều có mặt ở cái chỗ mà thức ăn và đồ uống bày ra ê hề, vương vãi khắp nơi, và thường trả bằng tiền của một người kiếm được tiền một cách mờ ám. Cái kẻ làm ra dáng rộng rãi ấy, cố thể hiện bản lĩnh, thật ra chỉ đang xây dựng những mối quan hệ làm ăn nào đó, thường là bất lương, để thâu lại những gì hắn đã bỏ ra. Lối làm ăn như thế chỉ có ở một xã hội cạnh tranh man rợ, không có quy luật sòng phẳng nào. Những kẻ làm ăn như thế dù có kiếm được bộn tiền cũng không đáng gọi là đại gia, bất quá chỉ là những con buôn xảo quyệt, làm giàu bằng tài nguyên quốc gia và xương máu của nhiều người khác.
Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7 Lúc đó Như Lai ở nước Xá-vệ, chán lợi dưỡng. Có một khu rừng sâu tên là Tham Trang Nghiêm, Ngài tránh nạn lợi dưỡng nên đi vào rừng ấy. Trong rừng có chùa, có vị la-hán tên Na-dặc-ca làm tự chủ. Phật tới rừng ấy thì hôm sau nhiều người đem áo tới cúng dường, chật cả khu rừng. Phật nói: “Ta không dùng lợi dưỡng, nhưng lợi dưỡng thường theo ta.” Có một vạn hai ngàn tì-khâu cũng tới chỗ đó. Phật nói chư tì-khâu: “Lợi dưỡng là thứ đại tai hại, thường gây chướng nạn, tới cả la-hán cũng bị lợi dưỡng gây chướng nạn.” Tì-khâu hỏi: “Gây những chướng nạn chi?” Phật đáp: “Lợi dưỡng có những cái hại sau: phá bì, phá nhục, phá cốt, phá tuỷ. Phá như thế nào? Phá da trì giới, thịt thiền định, xương trí tuệ, và tủy thiện tâm vi diệu.” Chư tì-khâu một vạn hai ngàn người đều gom tam y lục vật hành a-luyện-nhã, không lấy thêm vật chi khác. Phật liền tán thán: “Thiện tai, thiện tai! Biết hành trì phép a-luyện-nhã. Phép này của ta là phép thiểu dục, chẳng phải đa d...
Comments
Post a Comment