Không có gì mất thì giờ bằng những cuộc chè chén trên bàn rượu thịt. Chúc tụng, nịnh hót, dèm pha - tất cả những cái đó đều có mặt ở cái chỗ mà thức ăn và đồ uống bày ra ê hề, vương vãi khắp nơi, và thường trả bằng tiền của một người kiếm được tiền một cách mờ ám. Cái kẻ làm ra dáng rộng rãi ấy, cố thể hiện bản lĩnh, thật ra chỉ đang xây dựng những mối quan hệ làm ăn nào đó, thường là bất lương, để thâu lại những gì hắn đã bỏ ra. Lối làm ăn như thế chỉ có ở một xã hội cạnh tranh man rợ, không có quy luật sòng phẳng nào. Những kẻ làm ăn như thế dù có kiếm được bộn tiền cũng không đáng gọi là đại gia, bất quá chỉ là những con buôn xảo quyệt, làm giàu bằng tài nguyên quốc gia và xương máu của nhiều người khác.
Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...
Comments
Post a Comment