Skip to main content

65. Năm Trăm Viên Thuốc Hoan Hỉ (Bách Dụ Kinh)

Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 65

việt dịch

Xưa có người đàn bà hoang dâm vô độ, dục tình bốc cháy đâm ra ghét chồng, chỉ mỗi tìm cách hại cho chết. Mưu kế đủ đường mà chưa có cơ hội ra tay, thì gặp lúc người chồng được cử đi sứ lân quốc, vợ lén bày cách làm viên độc dược định dùng hại chồng. Nó nói láo chồng, ‘Anh nay đi xa sợ phải thiếu thốn, ở đây em có làm năm trăm viên hoan hỉ này làm tư lương cho anh mang theo. Anh xa quê sang nước người, lỡ cơ khốn lấy mà ăn.’ 
Chồng nghe lời nó, nhưng sang nước người rồi vẫn chưa ăn. Đêm tối dừng chân trong rừng, sợ có ác thú nên leo lên cây tránh, mấy viên hoan hỉ rớt xuống đất. Đêm ấy có năm trăm tên cướp trộm năm trăm con ngựa cùng nhiều bảo vật khác của nhà vua nước ấy tới nghỉ chân dưới cây. Chúng ruổi đường xa nên đói khát, thấy dưới cây có nhiều viên hoan hỉ liền nhặt lấy mỗi đứa một viên, dược viên độc tính mạnh nên năm trăm tên cướp quay ra chết tại chỗ. Sáng hôm sau người kia trên cây thấy quần tặc chết ở dưới, giả lấy đao tiễn đâm chém tử thi. Thu ngự mã và tài bảo nhắm kinh đô nước người mà đi.
Cùng lúc ấy quốc vương nước kia cùng chư thần và tướng lãnh đang truy dấu vết lũ giặc. Người kia giữa đường gặp quốc vương, vua hỏi, ‘Ông là người nước nào, ngựa này đâu ra?’ Người kia đáp, ‘Tôi người ngoại quốc, trên đường tới đây gặp một lũ cướp và đánh nhau với chúng, chừ thì năm trăm tên đã chết một chỗ dưới gốc cây. Nhờ vậy mà tôi thu được ngựa cùng trân bảo đem về cho vua. Nếu mà không tin thì cho người tới nơi xem bọn cướp đã chết hết.’ Vua liền phái thân tín đi xem, quả như lời người kia. Vua rất vui khen là chưa từng có, về nước tuyên thưởng người kia rất hậu, ban cho nhiều trân bảo và phong cho lĩnh địa. Hàng cựu thần của vua sinh đố kị, bạch vua, ‘Hắn người ngoại phương, chưa thể thâm tín, vì sao hoàng thượng sủng ngộ hắn quá hậu như vậy, lại phong thưởng hơn cả cựu thần?’ Người ngoại quốc nghe vậy nói, ‘Ai có gan ra đấu với tôi? Mời ra đất bằng so tài.’ Cựu thần quả nhiên không ai dám địch.
Ít lâu sau cõi hoang dã nước kia xuất hiện sư tử hung bạo, chặn đường giết người, đoạn tuyệt vương lộ. Bọn cựu thần xúm nhau lại bàn, ‘Tên ngoại quốc kia tự cho dũng mãnh, sức mạnh vô địch, bây giờ nếu hắn giết con sư tử ấy trừ hại cho bổn quốc mới là kì tài.’ Bàn vậy rồi tâu vua, vua nghe xong cấp đao trượng cho người kia và phái đi trừ ác. Kiều nhân lãnh vương lệnh, sách tấn ý chí cho mạnh mẽ rồi nhắm phía sư tử đi. Sư tử thấy người liền phấn kích, rống lên rồi lao tới, người kia thất kinh leo nhanh lên cây. Sư tử há miệng ngẩng đầu, người kia hoảng loạn vuột mất cây đao, đao rơi trúng miệng sư tử, sư tử chẳng mấy chốc mà chết. Người kia mừng rơn, tức tốc về bạch vua, vua sủng ngộ bội phần. Lúc đó người nước kia ai nấy đều noi theo vua kính phục kiều nhân, lời khen không ngớt. 
Viên hoan hỉ của vợ người kia dụ cho [khi còn sơ tâm] hành bất tịnh thí, vua sai đi sứ lân quốc dụ cho thiện tri thức [dẫn người sơ tâm vào chính đạo], qua tới bờ cõi lân quốc dụ cho chư thiên, giết quần tặc dụ cho đắc tu-đà-hoàn và dũng mãnh cắt đứt ngũ dục cùng các mối phiền não, gặp nhà vua lân quốc ví cho tao ngộ thánh hiền. Hàng cựu thần nước kia sinh lòng tật đố ví cho phường ngoại đạo, ngoại đạo gặp trí giả năng đoạn phiền não và ngũ dục thì sinh phỉ báng và nói không có chuyện đó. Kiều nhân tự kích lệ mình, thách hàng cựu thần vô năng ra đấu dụ cho phường ngoại đạo không đủ tuệ lực để kháng. Giết sư tử dụ cho phá trừ chúng ma, tức dứt sạch phiền não và năng hàng phục ác ma, nhờ đó mà được phong thưởng món đạo quả vô trước*. Thường thường kinh khiếp thoái tâm [nhưng sách tấn cho dũng mãnh] dụ cho lấy yếu khắc mạnh. Lúc sơ tâm là lúc chưa có tịnh tâm, nhưng nhờ hạnh nguyện bất tịnh thí, tao ngộ thiện tri thức vẫn có thể hoạch đắc thắng quả. Bất tịnh thí còn như thế, huống là thiện tâm hoan hỉ bố thí? Vì vậy mà ở nơi phúc điền [khi còn có thể gieo quả báo thù thắng] phải tinh cần quảng tu bố thí.

* liễu ngộ bổn tâm, không còn chấp trước một biên kiến nào


Nguyên văn xem ở đây
百喻經

Comments

Popular Posts

41. Nhị Quỷ Tranh Bửu Bối (Bách Dụ Kinh)

Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc,...

55. Xá-lợi-phất Đi Thăm Phật Duy-vệ

Dụ 55. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh văn 昔佛遣舍利弗,西至維衛莊嚴剎土,問訊彼佛三事:「佛身安隱不?說法如常不?受者增進不?」舍利弗即承佛威神往詣彼剎,宣令如是。彼佛報言:「皆悉安隱。」於時彼佛轉阿惟越致輪,為七住菩薩說法,舍利弗聞之,從彼剎還,姿色光明行步勝常。佛告舍利弗:「汝到彼,何故侅步怡悅如是。」舍利弗白佛言:「譬如貧家飢凍之人得大珍寶如須彌山,寧歡喜不?」佛言:「甚善!」舍利弗言:「我到彼剎,得聞彼佛說阿惟越致深奧之事,是以欣踊不能自勝。」佛言:「善哉!如汝所言。」佛語舍利弗:「譬如長者大迦羅越,純以紫磨金、摩尼珠為寶,內有掃除銅鐵鉛錫 棄在於外糞壤之中,有貧匱者喜得持歸,言我大得迦羅越寶,寧是長者珍妙寶非?」答言:「非也。」佛語舍利弗:「汝所聞得,如是貧者,彼佛所說但十住事及在舉中清淨之者 ,汝所聞者不足言耳。」舍利弗即愁毒,如言我謂得寶,反是鉛錫。舍利弗說是事時,無央數人皆發無上平等度意,無央數人得阿惟顏住也。 Âm  Tích Phật khiển Xá-lợi-phất, tây chí Duy-vệ trang nghiêm sát thổ, vấn tấn bỉ Phật tam sự, ‘Phật thân an ẩn bất? Thuyết pháp như thường bất? Thụ giả tăng tiến bất?’ Xá-lợi-phất tức thừa Phật uy thần vãng nghệ bỉ sát, tuyên lệnh như thị. Bỉ Phật báo ngôn giai tất an ẩn. Ư thời bỉ Phật chuyển a-duy-việt-trí luân, vi thất trụ bồ-tát thuyết pháp, Xá-lợi-phất văn chi, tòng bỉ sát hoàn, tư sắc quang minh hành bộ thắng thường. Phật cáo Xá-lợi-phất, ‘Nhữ đáo bỉ, hà cố ? bộ di duyệt như thị?’ Xá-lợi-phất bạch Phật ngôn, ‘Thí như bần gia cơ đống chi nhân đắc đại trân...

82. Phật Nói Cho Chúng Tì-khâu Biết Tai Hoạn Của Lợi Dưỡng

Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  chưa dịch  Văn 爾時如來,在舍衛國,厭患利養。有一深林,名貪莊嚴,逃避利養,往至林中。林中有寺,時一羅漢,名那弋迦,作此寺主。佛至彼林,到後日中,有諸人等,持衣供養,滿於林中,作是言曰:「我不用利養,而此利養常逐我後。」有萬二千比丘,亦至彼處。佛語諸比丘:「利養者是大災害,能作障難,乃至羅漢,亦為利養之所障難。」比丘問言:「能作何障?」佛言:「利養之害,破皮,破肉,破骨,破髓。云何為破?破持戒之皮,禪定之肉,智慧之骨,微妙善心之髓。」萬二千比丘,齊畜三衣六物,作阿練若,不受餘物。佛即讚歎:「善哉,善哉!能作阿練若法。我之此法,是少欲法,非是多欲,是知足法,非不知足,是樂靜法,非樂憒閙,是精進法,非懈怠法,是正念法,非邪念法,是定心法,非亂心法,是智慧法,非愚癡法。」時諸比丘,聞說此語,皆得阿羅漢。 諸比丘白佛言:「希有世尊!」 佛言:「非適今日,過去亦爾。昔迦尸國有輔相,名曰夜叉。夜叉之子,名夜兒達多,深覺非常,出家學仙。諸仙多欲,皆諍菓草,夜兒達多,為欲令彼少欲之故,捨其濡草,取彼鞭草,捨此甘菓,取彼酢菓,捨己新菓,取他陳菓,捨取菓已,即得五通。萬二千仙人,見其如此,便學少欲,不復多求,亦皆得五通。夜兒達多,漸作方便,教化諸仙。命終之後,生不用處。爾時達多,我身是也。爾時萬二千仙人,今萬二千比丘是也。」    雜寶藏經第7卷 https://tripitaka.cbeta.org