Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 76
Xưa có một điền phu lên kinh thành chơi, thấy con gái quốc vương nhan sắc kiều diễm, người trần ít ai sánh kịp bèn ngày đêm nhung nhớ, tình riêng không dứt. Muốn gần gũi công chúa nhưng không cách nào gần được. Hình dong mỗi thêm tiều tụy, chẳng mấy chốc sinh trọng bệnh. Người thân ai gặp cũng hỏi cớ chi ra nông nỗi, anh chàng đáp, ‘Hôm trước thấy công chúa, dung mạo đẹp quá, thèm gần gũi nàng mà không làm chi cho được, thành ra bệnh. Nếu không toại lòng chắc tôi chết mất.’ Người thân bảo chàng, ‘Để tôi tìm cách cho anh toại nguyện, đừng buồn.’ Hôm sau họ gặp lại anh chàng, báo tin, ‘Chúng tôi đã tìm được cách cho anh, chỉ có công chúa là không muốn gặp.’ Điền phu nghe vậy vui hẳn lên, cười reo toại nguyện.
Thế gian ngu nhân cũng như thế, không cần biết thời tiết xuân hạ thu đông, nhè mùa đông mà gieo giống vào đất hi vọng thu hoạch kết quả, uổng công vô ích, không vô sở hoạch, mầm thân cành lá thảy đều mất sạch. Thế gian ngu nhân tu tập ít phúc đã cho là viên mãn, đã chứng đắc bồ-đề đạo quả, giống như điền phu kia đòi kết thân với công chúa.
nguyên văn
田夫思王女喻
昔有田夫遊行城邑,見國王女顏貌端正世所希有,晝夜想念情不能已,思與交通無由可遂,顏色瘀黃即成重病。諸所親見,便問其人:「何故如是?」答親里言:「我昨見王女,顏貌端正,思與交通不能得故,是以病耳。我若不得,必死無疑。」諸親語言:「我當為汝作好方便,使汝得之,勿得愁也。」後日見之便語之言:「我等為汝便為是得,唯王女不欲。」田夫聞之欣然而笑,謂呼必得。世間愚人亦復如是,不別時節春秋冬夏,便於冬時擲種土中望得果實,徒喪其功空無所獲,芽莖枝葉一切都失。世間愚人修習少福謂為具足,便謂菩提已可證得,如彼田夫悕望王女。
百喻經
Comments
Post a Comment