Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 79
CÕNG GHẾ CHO VUA
Xưa có ông vua muốn vô trong vườn vô ưu chơi cho vui, lệnh cho một hạ thần rằng ‘Khanh lấy một cái ghế bưng vô ngự viên cho trẫm ngồi nghỉ.’ Vị thần bị sai ấy xấu hổ không chịu bưng, bạch vua, ‘Thần không bưng được, cho thần cõng cũng được.’ Lúc ấy vua bèn lấy ghế băm sáu cái chất lên lưng hắn, bắt cõng vô ngự viên. Ngu như thế người ta cười cho.
Kẻ phàm phu cũng như thế. Thấy dưới đất có sợi tóc đàn bà thì tự nhủ trì giới, không lượm, nhưng sau bị phiền não mê hoặc, ba mươi sáu món ô uế từ tóc, lông, móng, răng cho tới cứt đái thì không cho là xú uế, một lúc ôm trọn ba mươi sáu món mà không thấy xấu hổ, tới chết không chịu buông. Giống hệt thằng ngu è lưng ra cõng ba mươi sáu cái ghế.
nguyên văn
為王負机喻
昔有一王,欲入無憂園中歡娛受樂,勅一臣言:「汝捉一机,持至彼園我用坐息。」時彼使人羞不肯捉,而白王言:「我不能捉,我願擔之。」時王便以三十六机置其背上,驅使擔之至於園中。如是愚人為世所笑,凡夫之人亦復如是,若見女人一髮在地,自言持戒不肯捉之;後為煩惱所惑,三十六物髮毛爪齒屎尿不淨不以為醜,三十六物一時都捉不生慚愧,至死不捨,如彼愚人擔負於机。
百喻經
Comments
Post a Comment