Dụ 15. Tạp Thí Dụ Kinh T0205
Xưa nước Kế-tân có một tì-khâu, giáo huấn môn đồ lên tới mấy trăm người, trong đám ấy có người đắc tứ thiền, có người đắc ngũ thông, có người đắc tu-đà-hoàn, có người đắc a-la-hán. Bấy giờ có một người nước An-tức tới Kế-tân thấy tì-khâu ấy giáo hóa như vậy thì sinh tín lạc tâm, xin làm đệ tử. Không lâu thì đắc ngũ thông, bèn hiện thần túc trước mặt chúng nhân. Sư cáo người ấy rằng, ‘Con tuy đắc ngũ thông, tâm vẫn còn trói buộc chưa giải thoát, chớ hiện thần túc lấy đó cống cao tự mãn!’ Trong lòng tức giận cho thầy mình đố kị, tự nhủ, ‘Về quê hiện đạo đức thôi!’ Nghĩ vậy rồi bay về bổn quốc, tới trước vương điện An-tức hiện thần túc bay đi. Vua tác lễ người ấy rồi hỏi, ‘Đạo nhân là người nước nào?’ Tì-khâu đáp, ‘Tôi người của vương quốc này, sang Kế-tân học đạo, nay trở về là vì muốn hành phúc cho quê hương báo ân sinh dưỡng.’ Vua đại hoan hỉ liền quỳ rập xuống bạch, ‘Nguyện đạo nhân từ hôm nay ở lại cung cho trẫm cung dưỡng.’ Tì-khâu liền đồng ý. Vua đích thân cung dưỡng, có khi sai phu nhân và thải nữ tới, tì-khâu bèn sinh dục tâm với một tì nữ. Chư thần hạ biết việc đó, đem lên bạch vua thì vua bác; vua sở dĩ không tin là vì tận mắt thấy người ấy bay đến. Chẳng bao lâu sau bụng của tì nữ to ra, chư thần lại tâu vua, vua đưa phu nhân ra coi cho rõ, lúc ấy mới biết là thật, liền đoạt pháp y người kia, lệnh sứ giả đuổi ra khỏi cung, vì đạo nhân nên không gia phạt. Tì-khâu ra ngoài làm giặc đi cướp của người, không ai dám đi, vua không biết đó là tì-khâu trước đây, cho mộ dũng sĩ sai đi bắt sống về, nhận ra tì-khâu trước đây. Vua hỏi, ‘Ông ngày trước phạm dâm đã nhận là sai trái rồi sao giờ còn đi cướp đoạt của người?’ Tì-khâu khấu đầu đáp, ‘Vì cùng khốn, không còn cách nào khác nữa!’ Vua nói, ‘Trẫm tận mắt thấy ông dùng thần túc bay tới cho nên không nhẫn tâm phạt nặng. Lại tha cho ngươi, chớ có làm bậy trong nước ta nữa.’ Phóng thích rồi đuổi đi. Tì-khâu nghĩ ra cách lang bạt mà mưu sinh, nghĩ rồi tự rao mình. Có nhà đồ tể thuê về đập đầu trâu, chọc tiết dê, việc chi cũng sai, sau bắt đập xương, mảnh xương bắn lên trúng mặt làm hư hai mắt. Không nhìn lại được, chủ nhân không sai việc được nữa, đuổi đi. Đành ôm một cái bát mẻ ra các con hẻm ăn xin, thành kẻ hạ tiện.
Tì-khâu biến đổi mấy năm, bổn sư dùng đạo nhãn quán sát để xem người đệ tử này ra sao thì thấy tì-khâu ấy đang ăn xin ở chợ bên An-tức. Lúc ấy trong đám môn đồ có hơn năm trăm người chỉ học ngũ thông chứ không cầu đoạn khổ, sư cáo những người này rằng, ‘Các ông mau chỉnh tề, hôm nay chúng ta cùng đi thăm người đệ tử An-tức ngày trước.’ Bọn đệ tử vui vẻ nói rằng đạo đức anh ấy hẳn phong thịnh lắm. Sư chịu thua lí để đi thăm, thầy trò thừa thần túc lát sau đã tới đứng trước mặt người đệ tử cũ. Sư kêu tên hắn, liền đáp lời thầy, ‘Hòa thượng tới đó a!’ Sư nói, ‘Tới thăm học trò cũ.’ Sư hỏi, ‘Nhân duyên nào tới cơ sự này?’ Đệ tử trần thuật ngọn ngành, kể hết những chuyện sai trái của mình. Sư nói với chư đệ tử, ‘Đắc ngũ chưa phải là đạo quả kiên cố, không trông cậy được!’ Sư nói vậy xong năm trăm đệ tử đều đắc lục thông thành tựu ứng-chân đạo, chỉ có người đệ tử kia xấu hổ không nói nên lời. Sau đó thầy trò hết thảy đều quay về bổn sở.
Đắc ngũ chưa phải là đạo quả kiên cố, không trông cậy được!
「得五通,非堅固道也,不可恃怙矣!」。
‘Đắc ngũ thông, phi kiên cố đạo dã, bất khả thị hỗ hĩ!’
雜譬喻經
Comments
Post a Comment