Dụ 19. Tạp Thí Dụ Kinh T0205
Xưa nước Thiên Trúc có một ngôi chùa, chùa có bốn đạo nhân đều đã đắc lục thông. Trong nước có bốn cư sĩ, mỗi người thỉnh một đạo nhân để cung dưỡng lâu dài. Bốn vị đạo nhân đi giáo hóa, một người lên chỗ thiên đế Thích; một người xuống chỗ long vương ngoài biển; một người lên chỗ kim sí điểu; một người tới cung quốc vương. Bốn vị đạo nhân ấy mỗi khi thụ cung dưỡng nếu trong bát còn đồ ăn thì chia lại cho đàn-việt của mình ăn, cơm dư ấy có bách vị chưa từng nếm qua, mỗi vị đàn-việt hỏi đạo nhân cơm đó lấy ở đâu ra. Đạo nhân kể rõ ngọn ngành cho các vị đàn-việt. Thế là bốn vị cư sĩ mỗi vị đều phát một tâm nguyện riêng. Một người nguyện sanh lên cung trời đế thích. Một người muốn sanh về biển làm rồng; một người muốn sanh vào cõi kim sí điểu; một người muốn sanh vào cung vua làm thái tử. Thọ tận bốn vị ấy đều vãng sanh thành tứ thần vương.
Cùng lúc khởi niệm muốn thọ bát quan trai, quán khắp các tĩnh xứ thì chỉ có hậu viên của vua nước Ma-kiệt là tịch mịch. Đều tới vườn ấy mỗi người ngồi dưới một cội cây, các vị phát từ tâm phụng trai và nhập định lục tư niệm trong một ngày một đêm. Hôm sau xong việc mới bắt đầu nói. Vua Ma-kiệt hỏi, ‘Các khanh là ai?’ Một người đáp mình là thiên vương. Một người đáp mình là long vương. Một người đáp là kim sí điểu vương. Một người đáp mình là vua người. Bốn người kể lại đầu đuôi xong ai cũng mừng rỡ lắm.
Thiên vương bèn hỏi, ‘Chúng tôi đều thọ [bát quan] trai, ai là người có phúc lớn hơn thảy?’ Nhân vương đáp, ‘Những điều tôi muốn đều có gần ngự viên này, tiếng nhạc phát ra khắp nơi đều nghe được, tôi ở trong ấy vẫn có thể chuyên tâm, thành ra phúc của tôi là nhất.’
Thiên vương nói, ‘Tôi lên cõi trời cung điện bằng thất bảo, ngọc nữ, những loại kĩ nhạc, y thực đều tự có, không cần nghĩ tới mà các thứ ấy vẫn từ xa tới đủ, trai phúc của tôi đệ nhất mới phải.’
Kim sí vương nói, ‘Cái phúc của tôi là chỉ ăn thịt rồng mới cho là ngon, còn hơn cả ngũ dục, nay những điều tốt đẹp ấy ở chung một xứ mà xứ ấy không có lấy một ác niệm dù nhỏ như sợi lông. Phúc của tôi là nhất.’
Long vương nói, ‘Loài chúng tôi làm thức ăn cho Kim Sí, thường kinh sợ bị ăn thịt, sợ hãi ẩn nấp, nay ở chung một chỗ với loài kim sí cùng thọ trai, phúc của tôi là nhất.’ Ma-kiệt vương nói, ‘tôi có một trí thần tên là Phi-đà loại, để tôi thỉnh ông ấy tới quyết đoán.’
Liền triệu tới kể lại rõ đầu đuôi. Phi-đà loại bèn lấy bốn dải lụa mỗi dải một màu xanh vàng trắng đen treo lên không trung rồi hỏi tứ vương, ‘Bốn màu trên không trung, các màu có khác nhau không?’ Tứ vương đáp, ‘Khác màu rõ rệt!’ Vị thần hạ ấy hỏi tiếp, ‘Bóng lụa trên mặt đất có khác màu không?’ Đáp, ‘Không khác!’ Thần hạ ấy giải thích, ‘Nay bốn chủng mang hình tướng khác nhau, cũng như bốn dải lụa chất màu khác nhau, pháp trai đưa tới một vị, giống như ảnh lụa trên mặt đất là không khác vậy. Nay tứ tôn vương phát đại đạo ý tinh tiến từ trai, lúc đắc Phật cũng sẽ cùng một đẳng không có nhược can tượng.’ Tứ vương hoan hỉ, liền đắc đạo nhãn.
Văn
昔天竺國有松寺,中有四道人皆是六通。國中有四居士,各請一道人長供養之。四道人各行教化,一人至天帝釋所;一人至海龍王所;一人至金翅鳥所;一人至人王所。於是四道人所受供養,鉢中之餘還分檀越食之,百味具足所未曾見,各問道人:「所從得此?」道人即為各說本末。於是四居士各發一願。一人言:「願生天帝釋宮。」一人欲生海中作龍;一人欲生金翅鳥中;一人欲生人王中作子。壽盡皆得往生為四神王。同時有念,欲八關齋,遍觀靜處,唯摩竭王後園寂寞,皆到園中各坐樹下,慈心奉齋行六思念意,一日一夜。明旦事訖乃相就語,摩竭王曰:「卿等何人也?」一人言:「我是天王。」一人言:「我是龍王。」一人言:「我是金翅鳥王。」一人言:「我是人王。」四人相本末已皆大歡喜。天王便言:「吾等俱齋,誰得福多者?」人王言曰:「吾之欲近在園外,音樂之響乃徹聞此,能於中專心,吾福第一。」天王曰:「吾之天上七寶宮殿,玉女眾妓衣食自然,不復想念,遠來全齋福應第一。」金翅王言:「吾之所好唯食龍為美甚於五樂,今共一處無有惡念大如毛髮,吾福第一。」龍王曰:「吾之等類是金翅糧供也,常恐見食畏怖藏竄,今在一處分死全齋,吾福第一。」摩竭王曰:「吾有智臣名披陀類,吾當請之使令決義。」即召已到具語其意,披陀類便取青黃白黑四種之繒懸著空中,問於四王:「四色在空,各自異不?」四王曰:「異色灼然矣!」臣曰:「繒影在地為異無?」答曰:「不異也!」臣言:「今四種受形各異,譬如繒色質不同也,今之法齋志趣一味,譬如地影無若干也。今四尊王發大道意精進慈齋,得佛之時相亦一等無若干像。」四王歡喜,即得道眼。
雜譬喻經
Comments
Post a Comment