Skip to main content

24. Em Nhỏ Đại Bố Thí Đắc Phúc Lớn T0205

Dụ 24. Tạp Thí Dụ Kinh T0205

Xưa dân trong thành Vương Xá rất sung túc, chín giai cấp ở cách biệt nhau, không tạp thác, có riêng một ấp gọi là Nhất Ức, chỉ nhà nào của cải một ức trở lên mới được vào ở. Lúc ấy có một cư sĩ dự trù vào ấp đó ở nên bôn ba làm ăn, lao thân khổ tứ. Tiết dụng và nhiều nghề trong mấy chục năm chỉ tích được chín mươi vạn, sắp đủ một ức thì lâm trọng bệnh. Biết mình không cứu được, có một đứa con trai bảy tám tuổi, nên phó chúc vợ rằng, ‘Con trai ta lớn lên thì giao phó tài vật cho nó rộng đường làm ăn, đủ một ức thì vào đó mà sống, đây là tâm nguyện một đời ta!’ Nói xong thì mất. 
Người vợ tống táng xong thì dắt con về cho xem tài vật, ‘Cha con có di nguyện, đợi con lớn khi nào đủ mười vạn là một ức thì vào ấp Nhất Ức ở.’ Đứa con bảo mẹ, ‘Cần chi phải đợi tới lớn? Giao ngay cho con, mẹ con mình sẽ vô đó ở mau thôi.’ Người mẹ liền giao gia sản lại cho con. Đứa nhỏ lấy tài vật trân bảo cung dường tam bảo, bố thí cho kẻ thiếu thốn, trong vòng nửa năm của cải hết sạch. Người con không lâu sau thân mắc bệnh nặng, suy dần rồi mất. Người mẹ đã mất của, con lại chết non, buồn rầu thương nhớ khôn nguôi. 
Trong ấp ấy có ông kia giàu nhất, tám mươi tuổi mà không có con nối dõi. Con trai bà kia vãng sinh vào nhà ấy, làm con bà chính phu. Đủ mười tháng sinh ra, đoan chánh thông minh, tự biết túc mệnh, mẹ mình ôm cho bú thì nhất định không bú, tì nữ thanh y mớm cũng không chịu uống. Người mẹ đời trước của em nghe sinh con như vậy, tình cờ tới xem. Thấy em liền sinh lòng thương, bồng ru, em hả miệng đòi ăn. Trưởng giả rất vui, trả công hậu hĩnh để thuê bà về nuôi dưỡng con trai mình. Trưởng giả kế đó bàn với phu nhân, ‘Thằng con nối dõi của ta, ai nuôi cũng không ăn, chỉ có người đàn bà này ôm ấp thì nó vui vẻ, nay ta muốn sang đón bà ấy về làm vợ lẻ, để nuôi nấng con ta, như vậy có được không?’ Phu nhân nghe vậy liền đưa sính lễ đón về, xây nhà riêng và chia của cho, chu cấp không thiếu thứ gì. 
Em nhỏ hỏi mẹ tiền kiếp, ‘có nhận ra nhau không?’ Người mẹ hoảng sợ vô cùng đáp, ‘Không nhận ra được.’ Em nhỏ thưa mẹ, ‘Con là con trai mẹ đời trước đây, lấy chính mươi vạn của mẹ làm bố thí, nay mẹ con ta được làm chủ tám chục ức, không cần lao lực mà hưởng phúc, mẹ không thấy sao!’ Người mẹ nghe nói vậy vừa buồn vừa vui. Em nhỏ đó lớn lên, bán ấp nhất ức ấy đi để cầu ma-ha-diễn  đạo. 
Cho nên nói, ‘Chính nhờ đem ức ngàn của cải hành bố thí mà có thể lấy cả một ấp làm nhà riêng, huống chi là quảng thí tất cả đề cầu đạo, đó chính là cách nhập đạo của bồ-tát.’

văn

昔王舍城中人民多豐饒,九品異居不相雜錯,別有一億里,有一億財者,便入中。時有居士,規欲居中,便行治生,苦身節用廣諸方計,數十年中九十萬數未滿一億,得病甚篤自知不濟。有一子年七八歲,囑語其妻曰:「吾子小大,付與財物令廣治生,使足滿一億,必居其中,全吾生存之願矣!」言竟終亡。
喪送事畢,將子入,示其寶物:「父有遺教,須汝長大具一十萬足滿一億,居億里中。」子報母言:「何必須大?便可付我早共居之。」母即付之。於是童子以財物珍寶,供養三尊施與貧乏者,半年之中財物盡了。其母愁惱,怪子所作。童子未幾身得重病,遂便喪亡。其母既失物,子又幼喪,憂愁憶之。
中有最富者,八十居而無子姓,於是童子往生其家,為第一婦作子。滿十月生,端正聰明自識宿命,母自抱乳確不肯食,青衣抱養亦復如是。兒前母聞生子如是,偶往看。見愛之,即抱嗚噈,開口求食。長者大喜,重雇其價使養護子。長者便與夫人議曰:「吾少子性,他人抱養不肯飲食,此婦抱撮兒輒歡喜,吾今欲往迎取以為小妻,令養視吾子,為可爾不?」夫人聽之,便以禮娉迎來,別作屋宅分財給與無所乏短。兒便語母:「為相識不?」母大怖懅而言:「不相識。」兒白母言:「我是母之前子,取母九十萬分用布施,今共來作八十億主,不勞力而食福,為何如耶!」母聞是言,且悲且喜。其兒長大,化一億里為摩訶衍道。
故謂:「正便億千出之,一邑里能為室舍,安諸施以道,菩薩所入如是」。
Âm 
Tích Vương Xá thành trung nhân dân đa phong nhiêu, cửu phẩm dị cư bất tương tạp thác, biệt hữu nhất ức lí hữu nhất ức tài giả tiện nhập trung. Thời hữu cư sĩ quy dục cư trung, tiện hành trì sanh, khổ thân tiết dụng quảng chư phương kế, sổ thập niên trung cửu thập vạn số vị mãn nhất ức, đắc bệnh thậm đốc tự tri bất tế. Hữu nhất tử niên thất bát tuế, chúc ngứ kì thê viết, ‘Ngô tử tiểu đại, phó dữ tài vật lệnh quảng trì sanh, sử túc mãn nhất ức, tất cư kì trung, toàn ngô sanh tồn chi nguyện hĩ!’ Ngôn cánh chung vong. Táng tống sự tất, tương tử nhập, thị kì bảo vật, ‘Phụ hữu di giáo, tu nhữ trường đại cụ nhất thập vạn túc mãn nhất ức, cư ức lí trung.’ Tử báo mẫu ngôn hà tất tu đại, ‘Tiện khả phó ngã tảo cộng cư chi.’ Mẫu tức phó chi. Ư thị đồng tử dĩ tài vật trân bảo, cung dưỡng tam tôn thi dữ bần phạp giả, bán niên chi trung tài vật tận liễu. Kì mẫu sầu não, quái tử sở tác. Đồng tử vị ki thân đắc trọng bệnh, toại tiện tang vong. Kì mẫu kí thất vật, tử hựu ấu tang, ưu sầu ức chi. Trung hữu tối phú giả, bát thập cư nhi vô tử tính, ư thị đồng tử vãng sanh kì gia, vi đệ nhất phụ tác tử. Mãn thập nguyệt sanh, đoan chánh thông minh tự thức túc mệnh, mẫu tự bão nhũ xác bất khẳng thực, thanh y bão dưỡng diệc phục như thị. Nhi tiền mẫu văn sanh tử như thị, ngẫu vãng khán. Kiến ái chi, tức bão ô ?, khai khẩu cầu thực. Trưởng giả  đại hỉ, trọng cố kì giá sử dưỡng hộ tử. Trưởng giả  tiện dữ phu nhân nghị viết, ‘Ngô thiểu tử tính, tha nhân bão dưỡng bất khẳng ẩm thực, thử phụ bão toát nhi triếp hoan hỉ, ngô kim dục vãng nghênh thủ dĩ vi tiểu thê, lệnh dưỡng thị ngô tử, vi khả nhĩ bất?’ Phu nhân thính chi, tiện dĩ lễ sính nghênh lai, biệt tác ốc trạch phân tài cấp dữ vô sở phạp đoản. Nhi tiện ngữ mẫu, ‘Vi tương thức bất?’ Mẫu đại bố cự nhi ngôn, ‘Bất tương thức.’ Nhi bạch mẫu ngôn, ‘Ngã thị mẫu chi tiền tử, thủ mẫu cửu thập vạn phân dụng bố thi, kim cộng lai tác bát thập ức chủ, bất lao lực nhi thực phúc, vi hà như da!’ Mẫu văn thị ngôn, thả bi thả hỉ. Kì nhi trường đại, hóa nhất ức lí vi ma-ha-diễn đạo. 
Cố vị, ‘Chánh tiện ức thiên xuất chi, nhất ấp lí năng vi thất xá, an chư thí dĩ đạo, bồ-tát sở nhập như thị.’ 
雜譬喻經 T0205

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà