Skip to main content

25. Bồ-tát Thị Hiện Thụ Sắc Dục Giáo Hóa Chúng Sanh T0205

Dụ 25. Tạp Thí Dụ Kinh T0205

Xưa ở ngoại quốc có người trồng nhiều cỏ bông trắng, quá mùa chưa thu hoạch nên úa sắc mất đẹp. Cấp thời thuê nhiều người làm sáng tối liên tục không nghỉ. Chủ nhân thấy người làm vất vả nên sai nấu canh thịt ngon đãi một bữa thịnh soạn. Lúc canh gần chín mùi thơm lan khắp bốn phía thì có một con chim chí (?鵄) già trên không trung bay ngang qua, móng nó quắp đồ dơ để rớt trúng ngay nồi canh. Người đầu bếp thấy thế định vớt ra nhưng đồ dơ tan mau vào canh. Người đầu bếp nghĩ bụng, ‘Nếu mà nấu lại thì trời đã tối, nếu đem cho người ta ăn thì canh có đồ bất tịnh.’ Nghĩ rằng chỉ một ít đồ dơ thôi không đủ làm hỏng vị canh, có thể đem cho người ăn. Còn mình thì không chịu ăn. Thực khách đều tới ngồi vào múc canh, thấy đầu bếp cũng đã đói mà mình thì ăn canh của đầu bếp nên họ kêu đầu bếp ra vớt thịt ngon mà ăn. Người đầu bếp biết canh bất tịnh, nhưng sợ mất lòng nên gượng nuốt chứ không thấy ngon. 
Phật lấy chuyện này làm thí dụ cho chúng sanh trong tam giới thoát khỏi cái sắc dục ngon ngọt. Chúng sanh không ai thấy sắc dục là bất tịnh nên luân chuyển chìm đắm trong mấy đường ác, giống như những kẻ đói trên kia ăn canh thấy ngon. Bồ-tát đại sĩ nhập vào sanh tử, thị hiện thụ hưởng sắc dục chẳng qua để giáo hóa chúng sanh, chứ thật các vị ấy thấu suốt sắc dục là thứ bất tịnh, chẳng có chi ngon, chẳng có chi sướng, giống như người đầu bếp kia miễn cưỡng ăn thịt, nhai nuốt mà kì thực không thấy ngon!

Văn

 昔外國有人,多種白㲲草,若過時不取,失色不好。至時大雇客,晨夜兼功略不得息,主人以作人勤苦,大為作好肉羹故飯。時羹欲熟香氣四聞,有一老鵄當其上飛,爪[35]擭 糞正墮著羹中,厨士見之,即欲斷取,即消散盡。厨人念曰:「欲更作羹,時節已晚;欲持食人中有不淨。計此少糞不足敗味,[36]可食人,但自當不噉耳。」客皆來[1]坐飯[2]斟羹,客作既[3]厨且飢,食之其羹,客呼厨士人,取好肉以噉之。厨士知不淨,恐失人意,強咽吞之,不以為味也。
佛借以為喻,三界眾生[4]脫美色[5]慾,莫覩不淨,展轉惑沈,猶於飢夫食美羹者,菩薩大士入生死教現受色,具了不淨不甘不樂,若厨士強食其肉吞而咽之,不味者矣!
âm 
Tích ngoại quốc hữu nhân, đa chủng bạch chiên 㲲?? thảo, nhược quá thời bất thủ, thất sắc bất hảo. Chí thời đại cố khách, thần dạ kiêm công lược bất đắc tức, chủ nhân dĩ tác nhân cần khổ, đại vi tác hảo nhục canh cố phạn. thời canh dục thục hương khí tứ văn, hữu nhất lão chí 鵄? đương kì thượng phi, trảo hoạch phẩn chánh đọa trứ canh trung, trù sĩ kiến chi, tức dục đoạn thủ, tức tiêu tán tận. Trù nhân niệm viết, ‘Dục canh tác canh, thời tiết dĩ vãn; dục trì thực nhân trung hữu bất tịnh. Kế thử thiểu phẩn bất túc bại vị, khả thực nhân, đãn tự đương bất đạm nhĩ.’ Khách giai lai tọa phạn châm canh, khách tác kí trù thả cơ, thực chi kì canh, khách hô trù sĩ nhân, thủ hảo nhục dĩ đạm chi. Trù sĩ tri bất tịnh, khủng thất nhân ý, cường yết thôn chi, bất dĩ vi vị dã. Phật tá dĩ vi dụ, tam giới chúng sanh thoát mĩ sắc dục, mạc đổ bất tịnh, triển chuyển hoặc trầm, do ư cơ phu thực mĩ canh giả, bồ-tát đại sĩ nhập sanh tử giáo hiện thụ sắc, cụ liễu bất tịnh bất cam bất nhạc, nhược trù sĩ cường thực kì nhục thôn nhi yết chi, bất vị giả hĩ! 
 
雜譬喻經

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà