Dụ 25. Tạp Thí Dụ Kinh T0205
Xưa ở ngoại quốc có người trồng nhiều cỏ bông trắng, quá mùa chưa thu hoạch nên úa sắc mất đẹp. Cấp thời thuê nhiều người làm sáng tối liên tục không nghỉ. Chủ nhân thấy người làm vất vả nên sai nấu canh thịt ngon đãi một bữa thịnh soạn. Lúc canh gần chín mùi thơm lan khắp bốn phía thì có một con chim chí (?鵄) già trên không trung bay ngang qua, móng nó quắp đồ dơ để rớt trúng ngay nồi canh. Người đầu bếp thấy thế định vớt ra nhưng đồ dơ tan mau vào canh. Người đầu bếp nghĩ bụng, ‘Nếu mà nấu lại thì trời đã tối, nếu đem cho người ta ăn thì canh có đồ bất tịnh.’ Nghĩ rằng chỉ một ít đồ dơ thôi không đủ làm hỏng vị canh, có thể đem cho người ăn. Còn mình thì không chịu ăn. Thực khách đều tới ngồi vào múc canh, thấy đầu bếp cũng đã đói mà mình thì ăn canh của đầu bếp nên họ kêu đầu bếp ra vớt thịt ngon mà ăn. Người đầu bếp biết canh bất tịnh, nhưng sợ mất lòng nên gượng nuốt chứ không thấy ngon.
Phật lấy chuyện này làm thí dụ cho chúng sanh trong tam giới thoát khỏi cái sắc dục ngon ngọt. Chúng sanh không ai thấy sắc dục là bất tịnh nên luân chuyển chìm đắm trong mấy đường ác, giống như những kẻ đói trên kia ăn canh thấy ngon. Bồ-tát đại sĩ nhập vào sanh tử, thị hiện thụ hưởng sắc dục chẳng qua để giáo hóa chúng sanh, chứ thật các vị ấy thấu suốt sắc dục là thứ bất tịnh, chẳng có chi ngon, chẳng có chi sướng, giống như người đầu bếp kia miễn cưỡng ăn thịt, nhai nuốt mà kì thực không thấy ngon!
Văn
昔外國有人,多種白㲲草,若過時不取,失色不好。至時大雇客,晨夜兼功略不得息,主人以作人勤苦,大為作好肉羹故飯。時羹欲熟香氣四聞,有一老鵄當其上飛,爪[35]擭 糞正墮著羹中,厨士見之,即欲斷取,即消散盡。厨人念曰:「欲更作羹,時節已晚;欲持食人中有不淨。計此少糞不足敗味,[36]可食人,但自當不噉耳。」客皆來[1]坐飯[2]斟羹,客作既[3]厨且飢,食之其羹,客呼厨士人,取好肉以噉之。厨士知不淨,恐失人意,強咽吞之,不以為味也。
佛借以為喻,三界眾生[4]脫美色[5]慾,莫覩不淨,展轉惑沈,猶於飢夫食美羹者,菩薩大士入生死教現受色,具了不淨不甘不樂,若厨士強食其肉吞而咽之,不味者矣!
âm
Tích ngoại quốc hữu nhân, đa chủng bạch chiên 㲲?? thảo, nhược quá thời bất thủ, thất sắc bất hảo. Chí thời đại cố khách, thần dạ kiêm công lược bất đắc tức, chủ nhân dĩ tác nhân cần khổ, đại vi tác hảo nhục canh cố phạn. thời canh dục thục hương khí tứ văn, hữu nhất lão chí 鵄? đương kì thượng phi, trảo hoạch phẩn chánh đọa trứ canh trung, trù sĩ kiến chi, tức dục đoạn thủ, tức tiêu tán tận. Trù nhân niệm viết, ‘Dục canh tác canh, thời tiết dĩ vãn; dục trì thực nhân trung hữu bất tịnh. Kế thử thiểu phẩn bất túc bại vị, khả thực nhân, đãn tự đương bất đạm nhĩ.’ Khách giai lai tọa phạn châm canh, khách tác kí trù thả cơ, thực chi kì canh, khách hô trù sĩ nhân, thủ hảo nhục dĩ đạm chi. Trù sĩ tri bất tịnh, khủng thất nhân ý, cường yết thôn chi, bất dĩ vi vị dã. Phật tá dĩ vi dụ, tam giới chúng sanh thoát mĩ sắc dục, mạc đổ bất tịnh, triển chuyển hoặc trầm, do ư cơ phu thực mĩ canh giả, bồ-tát đại sĩ nhập sanh tử giáo hiện thụ sắc, cụ liễu bất tịnh bất cam bất nhạc, nhược trù sĩ cường thực kì nhục thôn nhi yết chi, bất vị giả hĩ!
雜譬喻經
Comments
Post a Comment