Dụ 47. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh
昔有國王棄國行作沙門,於山中精思,草茅為屋蓬蒿為席,自謂得志,大笑言快哉!邊道人問之:「卿快樂,今獨坐山中學道,將有何樂耶?」沙門言:「我作王時所憂念多,或恐鄰王奪我國,恐人劫取我財物,或恐我為人所貪利,常畏臣下利我財寶反逆無時。今我作沙門,人無貪利我者,快不可言,以是故言快耳。」
Âm
Tích hữu quốc vương khí quốc hành tác sa-môn, ư san trung
tinh tư, thảo mao vi ốc bồng hao vi tịch, tự vị đắc chí, đại tiếu ngôn khoái tai! Biên đạo nhân vấn chi, ‘Khanh
khoái lạc, kim độc tọa san trung học đạo, tương hữu hà lạc da?’ Sa-môn ngôn, ‘Ngã
tác vương thì sở ưu niệm đa, hoặc khủng lân vương đoạt ngã quốc, khủng nhân kiếp
thủ ngã tài vật, hoặc khủng ngã vi nhân sở tham lợi, thường úy thần hạ lợi ngã
tài bảo phản nghịch vô thời. Kim ngã tác sa-môn, nhân vô tham lợi ngã giả,
khoái bất khả ngôn, dĩ thị cố ngôn khoái nhĩ.’
Nghĩa
Xưa có quốc
vương bỏ nước đi làm sa-môn, ở trong
núi tư duy kĩ, cỏ tranh làm ốc cỏ cói làm chiếu, lấy làm đắc chí, phá lên cười rằng ‘Sướng quá, sướng quá!’ Đạo nhân đồng tu hỏi, ‘Ông thật khoái lạc, nay ngồi một mình trong núi học
đạo, có chi mà vui thế?’
Sa-môn đáp, ‘Lúc ta làm vua thì
có rất nhiều nỗi lo, không sợ lân vương đoạt nước mình, sợ người cướp lấy của cải mình thì sợ người nhòm
ngó mình, thường hay lo thần hạ vì tham châu báu mà
trở mặt phản
nghịch không biết lúc nào.
Nay làm sa-môn, không ai
nhòm ngó nữa, khoái bất khả ngôn, vì đó mà kêu sướng quá sướng quá.’
Comments
Post a Comment