Skip to main content

36. Bồ-tát Khi Còn Là Phàm Nhân Sở Hành Chí Đức

Dụ 36. Tạp Thí Dụ Kinh T0207

    

Văn

昔有一國王深識罪福信有果報,常好布施不逆人意,名流四遠無不聞知。時鄰境起兵以襲其國,王自思惟:「若我出戰必傷害,寧自喪身不抂百姓。」彼軍已至從城東門入,王便從西門出,單獨一身逃奔林野。時有一婆羅門從遠方來,路由林間遇值此王,即時二人對相問訊,王問婆羅門:「汝從何來欲何所往?」婆羅門曰:「我聞某甲國王,志好布施不逆人意,故從遠來欲有所求。」王即答言:「君所言者,我身是也。」婆羅門聞之驚怪,即問王曰:「王今如此,其故何耶?」時王具以事情向婆羅門說。婆羅門聞之躃地絕死良久,王即扶起以水灑之然後乃蘇。王問之曰:「何故若是?」婆羅門言:「我自昔貧窮乏無財,故從遠來欲乞財寶,如何今日值王如此?故懊惱不自堪勝。」王即慰喻婆羅門:「汝莫愁憂,我當令汝大得財寶。彼異王者雖得我國未獲我身,宣令遐裔贈募甚重,汝便可縛我身送詣王門,彼王歡喜必重賞汝。」於是婆羅門即如其言,以草索繩縛其兩手,送詣王門。門人見之速入白王,王聞驚喜,即命令前門士即將所攝王身及婆羅門詣王坐前。王問婆羅門:「汝有何術能致此人?」婆羅門答:「我無他術,此人本為王時志好布施,故從遠來欲有所乞。於林樹間遇值相見,彼問我言:『欲何所至?』時我答言:『欲至某甲國王所。』彼答我言:『某國王者我身也。』我聞是語即時絕死了不自覺,彼扶我起以水灑之,復問我言:『汝何故至此?』我答言:『宿世不施生世貧窮,故從遠來欲乞財寶,本願不遂故自懊惱耳。』彼勞我言:『勿生勒念,吾當以身給汝所須。』便語我言:『汝可持繩縛我兩臂送詣王門,彼王自當賞賜汝也。』」時王聞婆羅門語,即便淚出避席下坐語本王言:「汝真人王,我為賊也。」於是攝其所領還歸本國,前王復位令行如故。
此明菩薩本為凡人,所行至德其事如是,若有書持經卷至心如是,天及惡人終不得便也。
有二種賊,一者手力賊。二者方便賊。手力賊手自鑿壁,或作師子頭或作蓮花形,入舍取物不盡持去要少多留,欲令主人得生活也,欲使人稱此是好賊。還自變服與諸人俱至失物家看,時彼眾人見賊鑿壁處,皆言此是巧賊。時有一方便賊微梵志服,亦在其中便作是言:「此非巧賊,用力多而得物少,云何為巧?要不用力而得物多爾乃為巧。」時手力賊密著心中,待眾人去隨而問之:「云何為方便賊?」答言:「汝欲知者但隨我行,一月餘日當使汝見。」於是方便賊便方便微梵志服,造一大富長者家,告長者言:「我須少物,能與我者不亦佳乎?」時長者謂索一衣直,便即答言:「當相給與。」未得之間續後重往言:「君前許我者意定可得不?」長者答言:「當令必得。」如是至三已,便作文書詣官言之言:「某甲長者負我十萬兩金不欲還我。」賊便取長者怨家以為時人,時官錄其時人并長者身,問時人言:「實爾不?」時人答言:「實爾也。」官遂令長者輸金與此梵志,方便賊不用手力而大得物,隨喜亦爾也。
Âm 
Tích hữu nhất quốc vương thâm thức tội phúc tín hữu quả báo, thường hiếu bố thí bất nghịch nhân ý, danh lưu tứ viễn vô bất văn tri. Thời lân cảnh khởi binh dĩ tập kì quốc, vương tự tư duy, ‘Nhược ngã xuất chiến tất thương hại, ninh tự táng thân bất uổng? bách tính.’ Bỉ quân dĩ chí tòng thành đông môn nhập, vương tiện tòng tây môn xuất, đan độc nhất thân đào bôn lâm dã. Thời hữu nhất Bà-la-môn tòng viễn phương lai, lộ do lâm gian ngộ trị thử vương, tức thời nhị nhân đối tương vấn tấn, vương vấn Bà-la-môn, ‘Nhữ tòng hà lai dục hà sở vãng?’ Bà-la-môn viết, ‘Ngã văn mỗ giáp quốc vương, chí hiếu bố thí bất nghịch nhân ý, cố tòng viễn lai dục hữu sở cầu.’ Vương tức đáp ngôn, ‘Quân sở ngôn giả, ngã thân thị dã.’ Bà-la-môn văn chi kinh quái, tức vấn vương viết, ‘Vương kim như thử, kì cố hà da?’ Thời vương cụ dĩ sự tình hướng Bà-la-môn thuyết. Bà-la-môn văn chi tích địa tuyệt tử lương cửu, vương tức phù khởi dĩ thủy sái chi nhiên hậu nãi tô. Vương vấn chi viết, ‘Hà cố nhược thị?’ Bà-la-môn ngôn, ‘Ngã tự tích bần cùng phạp vô tài, cố tòng viễn lai dục khất tài bảo, như hà kim nhật trị vương như thử? Cố áo não bất tự kham thắng.’ Vương tức úy dụ Bà-la-môn, ‘Nhữ mạc sầu ưu, ngã đương lệnh nhữ đại đắc tài bảo. Bỉ dị vương giả tuy đắc ngã quốc vị hoạch ngã thân, tuyên lệnh hà duệ tặng mộ thậm trọng, nhữ tiện khả phược ngã thân tống nghệ vương môn, bỉ vương hoan hỉ tất trọng thưởng nhữ.’ Ư thị Bà-la-môn tức như kì ngôn, dĩ thảo tác thằng phược kì lưỡng thủ, tống nghệ vương môn. Môn nhân kiến chi tốc nhập bạch vương, vương văn kinh hỉ, tức mệnh lệnh tiền môn sĩ tức tương sở nhiếp vương thân cập Bà-la-môn nghệ vương tọa tiền. Vương vấn Bà-la-môn, ‘Nhữ hữu hà thuật năng trí thử nhân?’ Bà-la-môn đáp, ‘Ngã vô tha thuật, thử nhân bổn vi vương thời chí hiếu bố thí, cố tòng viễn lai dục hữu sở khất. Ư lâm thụ gian ngộ trị tương kiến, bỉ vấn ngã ngôn dục hà sở chí? Thời ngã đáp ngôn dục chí mỗ giáp quốc vương sở. Bỉ đáp ngã ngôn, ‘Mỗ quốc vương giả ngã thân dã.’ Ngã văn thị ngữ tức thì tuyệt tử liễu bất tự giác, bỉ phù ngã khởi dĩ thủy sái chi, phục vấn ngã ngôn, ‘Nhữ hà cố chí thử?’ Ngã đáp ngôn, túc thế bất thí sanh thế bần cùng, cố tòng viễn lai dục khất tài bảo, bổn nguyện bất toại cố tự áo não nhĩ. Bỉ lao ngã ngôn, ‘Vật sanh lặc niệm, ngô đương dĩ thân cấp nhữ sở tu.’ Tiện ngứ ngã ngôn, ‘Nhữ khả trì thằng phược ngã lưỡng tí tống nghệ vương môn, bỉ vương tự đương thưởng tứ nhữ dã.’’ Thời vương văn Bà-la-môn ngữ, tức tiện lệ xuất tị tịch hạ tọa ngữ bổn vương ngôn, ‘Nhữ chân nhân vương, ngã vi tặc dã.’ Ư thị nhiếp kì sở lĩnh hoàn quy bổn quốc, tiền vương phục vị lệnh hành như cố. 
Thử minh bồ-tát bổn vi phàm nhân, sở hành chí đức kì sự như thị, nhược hữu thư trì kinh quyển chí tâm như thị, thiên cập ác nhân chung bất đắc tiện dã. 
Hữu nhị chủng tặc, nhất giả thủ lực tặc. Nhị giả phương tiện tặc. Thủ lực tặc thủ tự tạc bích, hoặc tác sư tử đầu hoặc tác liên hoa hình, nhập xá thủ vật bất tận trì khứ yếu thiểu đa lưu, dục lệnh chủ nhân đắc sanh hoạt dã, dục sử nhân xưng thử thị hảo tặc. Hoàn tự biến phục dữ chư nhân câu chí thất vật gia khán, thời bỉ chúng nhân kiến tặc tạc bích xử, giai ngôn thử thị xảo tặc. Thời hữu nhất phương tiện tặc vi phạm-chí phục, diệc tại kì trung tiện tác thị ngôn, ‘Thử phi xảo tặc, dụng lực đa nhi đắc vật thiểu, vân hà vi xảo? Yếu bất dụng lực nhi đắc vật đa nhĩ nãi vi xảo.’ Thời thủ lực tặc mật trứ tâm trung, đãi chúng nhân khứ tùy nhi vấn chi, vân hà vi phương tiện tặc? Đáp ngôn, ‘Nhữ dục tri giả đãn tùy ngã hành, nhất nguyệt dư nhật đương sử nhữ kiến.’ Ư thị phương tiện tặc tiện phương tiện vi phạm-chí phục, tạo nhất đại phú trưởng giả gia, cáo trưởng giả ngôn, ‘Ngã tu thiểu vật, năng dữ ngã giả bất diệc giai hồ?’ Thời trưởng giả vị tác nhất y trực, tiện tức đáp ngôn, ‘Đương tương cấp dữ.’ Vị đắc chi gian tục hậu trùng vãng ngôn, ‘quân tiền hứa ngã giả ý định khả đắc bất?’ Trưởng giả đáp ngôn, ‘Đương lệnh tất đắc.’ Như thị chí tam dĩ, tiện tác văn thư nghệ quan ngôn chi ngôn, ‘Mỗ giáp trưởng giả phụ ngã thập vạn lưỡng kim bất dục hoàn ngã.’ Tặc tiện thủ trưởng giả oán gia dĩ vi thời nhân, thời quan lục kì thời nhân tịnh trưởng giả thân, vấn thời nhân ngôn, thật nhĩ bất. Thời nhân đáp ngôn, thật nhĩ dã. Quan toại lệnh trưởng giả thâu kim dữ thử phạm-chí, phương tiện tặc bất dụng thủ lực nhi đại đắc vật, tùy hỉ diệc nhĩ dã.  
   
 
雜譬喻經 T0207

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà