Skip to main content

5. Chuyện Một Người Đi Buôn Bị Khinh Mà Quyết Tâm Đắc Đạo

Dụ 5. Tạp Thí Dụ Kinh T0204

Trong biển có một nước tên là Tư-ha-điệp, trong nước ấy xuất nhiều trân bảo, chỉ không có thạch mật. Lúc ấy có một khách buôn, dắt theo hơn năm trăm xe thạch mật đi định dâng lên vua, hi vọng phần thưởng sẽ lớn hơn đem ra chợ bán, bèn lấy thạch mật đặt trước cổng vương cung, rồi kể lại việc mình làm cho người ta biết. Như vậy một tháng mà không ai hỏi thăm, tức giận nói, ‘Vua kia là người, ta cũng là người, mắt tai mũi miệng thân tứ đại đều đầy đủ, vậy mà không được một lần diện kiến hay tiếp chuyện. Là vì sao? Vì phúc đức của vua hơn người. Ta cũng sẽ tác công đức, khiến cho vua bất giác tới nương nhờ ta.’ 
Sau đó liền đi làm sa-môn, lấy mật cung dưỡng tam tôn, tìm một chỗ yên tĩnh tư duy khổ không và vô ngã, chưa hết một nửa số mật tâm ý đã khai giải, không còn trói buộc và đắc lục thông đạo, các sức thần thông hội tụ một nơi bất di dịch, thành la-hán, mặt đất chấn động, đế-thích và chư thiên đến chúc lành. Ngay sau đó thiên đế, chư thiên và người đều xuống tác lễ phụ vào niềm vui của sa-môn ấy. 
Tì-khâu hỏi thiên đế, ‘Các ông ở trên trời hay theo đuổi cái gì nhất?’ Đáp rằng, ‘Thiên thượng có bốn hí quan viên, ba xứ là ngũ dục xứ, chỉ có một xứ là đạo đức, trong xứ ấy có lúc luận Phật quý điển, có lúc luận người tinh tiến trì pháp trong bốn chúng.’ Tì-khâu hỏi, ‘Xưng tán người trì giới đệ nhất, có phân biệt sâu cạn không?’ Thiên đế đáp, ‘Luận chung thiện nhân mà thôi, Phật-nê nói rằng trước nay có ba người mà chư thiên luôn tán thán chưa hề ngưng nghỉ.’ Tì-khâu hỏi, ‘Là những người nào? Thiên đế hãy kể từng người một cho ta nghe.’ 
Thiên đế nói, ‘Nước Ba-la-nại có một người làm sa-môn, phát thệ nguyện rằng: Sẽ kinh hành miên mật, chưa đắc Ứng Chân quyết không nằm nghỉ. Thệ nguyện vậy rồi ngày đêm kinh hành, bàn chân rách chảy máu, chim cả trăm con tranh nhau mổ, ba năm thì đắc đạo; chư thiên khen ngợi, không ai không tôn kính. 
Có một người tại nước La-duyệt-kì cũng làm sa-môn, lấy vải với cỏ làm nệm ngồi, tự thề rằng, ‘Không đắc đạo nhất định không đứng dậy.’ Nhưng ấm cái che lấp muốn ngủ nghỉ, nhờ người làm một cái trùy dài tám thốn, hễ buồn ngủ thì đâm hai đùi cho đau đớn mà khỏi ngủ. Trong vòng một năm thì đắc Ứng Chân đạo; trời cũng khen là chưa từng có. 
Lại có một người ở nước Câu-thiểm-ni cũng làm sa-môn, lên núi đá chọn nơi hiểm hóc làm chòi để cho không ai vãng lai được. Lúc ấy Ma-ba-tuần thấy người ấy tinh tiến, bèn hóa thành một con trâu nước, ra trước mặt tì-khâu phì mũi trợn mắt, định húc thầy ấy. Tì-khâu ấy rất sợ, nhưng tư duy, ‘Chỗ này trâu không tới được, vì sao có con trâu nước này? Chẳng phải là ma làm ra hay sao?’ Liền mắng rằng, ‘Mày do loài tệ ma làm ra chớ chi nữa?’ Ma cho là tì-khâu đã biết nên hiện nguyên hình. Tì-khâu hỏi ma, ‘Ông dọa ta để cầu chi?’ Ma đáp, ‘Thấy đạo nhân tinh cần, sợ sẽ ra khỏi cõi ma của ta nên tới đây dọa.’ Tì-khâu đáp rằng, ‘Tôi sở dĩ làm sa-môn là muốn độ thế gian, Phật có tướng đẹp muốn thấy, nhưng mà Phật đã lìa thế gian không sao thấy được, nghe nói ma năng biến thành Phật thân. Hãy vì ta hiện ra Phật thân, ta sẽ không tinh tiến nữa.’ Ma tin lời liền hóa thành Phật đứng trước mặt sa-môn, sa-môn tư duy liền đắc Ứng Chân, chư thiên từ không trung tán thán khen hay lành không ngớt. Ma hối tiếc bèn biến đi ngay.’ 
Thiên đế bảo tì-khâu, ‘Đó là ba hạng người mà chư thiên tán thán, đến nay chưa dứt.’ Tì-khâu nói thiên đế, ‘Ba người đó đều hiểu rõ khổ và không chính là tấm thân hủ bại này. Ta ngày trước không hiểu lẽ đó bị người ta khinh, nên đi cầu đạo mà ra khỏi tam giới, đó cũng là việc kì diệu và cũng đắc Ứng Chân.’ Chư thiên đáp rằng, ‘Chừ sẽ quay về trên trời đưa đạo nhân ra đầu làm đệ nhất.’ Nói rồi chư thiên tác lễ mà đi. 
Quốc vương nghe nói người chủ thạch mật tinh cần hành đạo và đã đắc đạo, liền tới khấu đầu tạ tội, sau đó phong làm quốc sư, hưng long tam bảo, quốc gia được thái bình, người đắc phúc đắc độ không thể kể hết.
    


   
雜譬喻經 T0204

Comments

Popular Posts

41. Nhị Quỷ Tranh Bửu Bối (Bách Dụ Kinh)

Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc,...

82. Phật Nói Cho Chúng Tì-khâu Biết Tai Hoạn Của Lợi Dưỡng

Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  chưa dịch  Văn 爾時如來,在舍衛國,厭患利養。有一深林,名貪莊嚴,逃避利養,往至林中。林中有寺,時一羅漢,名那弋迦,作此寺主。佛至彼林,到後日中,有諸人等,持衣供養,滿於林中,作是言曰:「我不用利養,而此利養常逐我後。」有萬二千比丘,亦至彼處。佛語諸比丘:「利養者是大災害,能作障難,乃至羅漢,亦為利養之所障難。」比丘問言:「能作何障?」佛言:「利養之害,破皮,破肉,破骨,破髓。云何為破?破持戒之皮,禪定之肉,智慧之骨,微妙善心之髓。」萬二千比丘,齊畜三衣六物,作阿練若,不受餘物。佛即讚歎:「善哉,善哉!能作阿練若法。我之此法,是少欲法,非是多欲,是知足法,非不知足,是樂靜法,非樂憒閙,是精進法,非懈怠法,是正念法,非邪念法,是定心法,非亂心法,是智慧法,非愚癡法。」時諸比丘,聞說此語,皆得阿羅漢。 諸比丘白佛言:「希有世尊!」 佛言:「非適今日,過去亦爾。昔迦尸國有輔相,名曰夜叉。夜叉之子,名夜兒達多,深覺非常,出家學仙。諸仙多欲,皆諍菓草,夜兒達多,為欲令彼少欲之故,捨其濡草,取彼鞭草,捨此甘菓,取彼酢菓,捨己新菓,取他陳菓,捨取菓已,即得五通。萬二千仙人,見其如此,便學少欲,不復多求,亦皆得五通。夜兒達多,漸作方便,教化諸仙。命終之後,生不用處。爾時達多,我身是也。爾時萬二千仙人,今萬二千比丘是也。」    雜寶藏經第7卷 https://tripitaka.cbeta.org

Phật Thuyết Vu Lan Bồn Kinh

Phật Thuyết Vu Lan Bồn Kinh Tôi nghe như vầy: Lúc ấy Phật ở trong vườn Kì Thọ Cấp Cô Độc thành Xá Vệ. Tôn giả Đại Mục Kiền Liên mới chứng đắc lục thông, muốn cứu cha mẹ để báo ân bú mớm, dùng đạo nhãn quán sát thế gian, thấy mẹ đang ở trong cõi ngạ quỷ, không được ăn uống, da liền với xương. Mục Liên bi ai, lấy bát cơm đầy đưa xuống cho mẹ. Bà đón lấy bát, tay phải che cơm, tay trái bốc ăn. Cơm chưa đưa vô miệng thì hóa thành than đỏ, cuối cùng không ăn được. Mục Liên kêu lên, khóc lóc thảm thiết, đi nhanh về thưa với Phật, trần thuật lại đầy đủ. Phật nói: “Mẹ ông tội căn sâu dày, chỉ sức ông thôi thì làm chi được! Ông tuy hiếu thuận, vang cả trời đất, nhưng đến cả thiên thần, địa thần, tà ma, ngoại đạo, đạo sĩ, hay tứ thiên vương thần cũng không làm chi được! Phải có uy thần của chúng tăng khắp mười phương mới giải thoát được. Bây giờ ta nói cho ông phép cứu tế, khiến cho tất cả những ai chịu nạn đều khỏi ưu khổ, tội chướng tiêu trừ.” Phật nói Mục Liên: “Thập phương chúng tăng n...