Dụ 5. Tạp Thí Dụ Kinh T0204
Trong biển có một nước tên là Tư-ha-điệp, trong nước ấy xuất nhiều trân bảo, chỉ không có thạch mật. Lúc ấy có một khách buôn, dắt theo hơn năm trăm xe thạch mật đi định dâng lên vua, hi vọng phần thưởng sẽ lớn hơn đem ra chợ bán, bèn lấy thạch mật đặt trước cổng vương cung, rồi kể lại việc mình làm cho người ta biết. Như vậy một tháng mà không ai hỏi thăm, tức giận nói, ‘Vua kia là người, ta cũng là người, mắt tai mũi miệng thân tứ đại đều đầy đủ, vậy mà không được một lần diện kiến hay tiếp chuyện. Là vì sao? Vì phúc đức của vua hơn người. Ta cũng sẽ tác công đức, khiến cho vua bất giác tới nương nhờ ta.’
Sau đó liền đi làm sa-môn, lấy mật cung dưỡng tam tôn, tìm một chỗ yên tĩnh tư duy khổ không và vô ngã, chưa hết một nửa số mật tâm ý đã khai giải, không còn trói buộc và đắc lục thông đạo, các sức thần thông hội tụ một nơi bất di dịch, thành la-hán, mặt đất chấn động, đế-thích và chư thiên đến chúc lành. Ngay sau đó thiên đế, chư thiên và người đều xuống tác lễ phụ vào niềm vui của sa-môn ấy.
Tì-khâu hỏi thiên đế, ‘Các ông ở trên trời hay theo đuổi cái gì nhất?’ Đáp rằng, ‘Thiên thượng có bốn hí quan viên, ba xứ là ngũ dục xứ, chỉ có một xứ là đạo đức, trong xứ ấy có lúc luận Phật quý điển, có lúc luận người tinh tiến trì pháp trong bốn chúng.’ Tì-khâu hỏi, ‘Xưng tán người trì giới đệ nhất, có phân biệt sâu cạn không?’ Thiên đế đáp, ‘Luận chung thiện nhân mà thôi, Phật-nê nói rằng trước nay có ba người mà chư thiên luôn tán thán chưa hề ngưng nghỉ.’ Tì-khâu hỏi, ‘Là những người nào? Thiên đế hãy kể từng người một cho ta nghe.’
Thiên đế nói, ‘Nước Ba-la-nại có một người làm sa-môn, phát thệ nguyện rằng: Sẽ kinh hành miên mật, chưa đắc Ứng Chân quyết không nằm nghỉ. Thệ nguyện vậy rồi ngày đêm kinh hành, bàn chân rách chảy máu, chim cả trăm con tranh nhau mổ, ba năm thì đắc đạo; chư thiên khen ngợi, không ai không tôn kính.
Có một người tại nước La-duyệt-kì cũng làm sa-môn, lấy vải với cỏ làm nệm ngồi, tự thề rằng, ‘Không đắc đạo nhất định không đứng dậy.’ Nhưng ấm cái che lấp muốn ngủ nghỉ, nhờ người làm một cái trùy dài tám thốn, hễ buồn ngủ thì đâm hai đùi cho đau đớn mà khỏi ngủ. Trong vòng một năm thì đắc Ứng Chân đạo; trời cũng khen là chưa từng có.
Lại có một người ở nước Câu-thiểm-ni cũng làm sa-môn, lên núi đá chọn nơi hiểm hóc làm chòi để cho không ai vãng lai được. Lúc ấy Ma-ba-tuần thấy người ấy tinh tiến, bèn hóa thành một con trâu nước, ra trước mặt tì-khâu phì mũi trợn mắt, định húc thầy ấy. Tì-khâu ấy rất sợ, nhưng tư duy, ‘Chỗ này trâu không tới được, vì sao có con trâu nước này? Chẳng phải là ma làm ra hay sao?’ Liền mắng rằng, ‘Mày do loài tệ ma làm ra chớ chi nữa?’ Ma cho là tì-khâu đã biết nên hiện nguyên hình. Tì-khâu hỏi ma, ‘Ông dọa ta để cầu chi?’ Ma đáp, ‘Thấy đạo nhân tinh cần, sợ sẽ ra khỏi cõi ma của ta nên tới đây dọa.’ Tì-khâu đáp rằng, ‘Tôi sở dĩ làm sa-môn là muốn độ thế gian, Phật có tướng đẹp muốn thấy, nhưng mà Phật đã lìa thế gian không sao thấy được, nghe nói ma năng biến thành Phật thân. Hãy vì ta hiện ra Phật thân, ta sẽ không tinh tiến nữa.’ Ma tin lời liền hóa thành Phật đứng trước mặt sa-môn, sa-môn tư duy liền đắc Ứng Chân, chư thiên từ không trung tán thán khen hay lành không ngớt. Ma hối tiếc bèn biến đi ngay.’
Thiên đế bảo tì-khâu, ‘Đó là ba hạng người mà chư thiên tán thán, đến nay chưa dứt.’ Tì-khâu nói thiên đế, ‘Ba người đó đều hiểu rõ khổ và không chính là tấm thân hủ bại này. Ta ngày trước không hiểu lẽ đó bị người ta khinh, nên đi cầu đạo mà ra khỏi tam giới, đó cũng là việc kì diệu và cũng đắc Ứng Chân.’ Chư thiên đáp rằng, ‘Chừ sẽ quay về trên trời đưa đạo nhân ra đầu làm đệ nhất.’ Nói rồi chư thiên tác lễ mà đi.
Quốc vương nghe nói người chủ thạch mật tinh cần hành đạo và đã đắc đạo, liền tới khấu đầu tạ tội, sau đó phong làm quốc sư, hưng long tam bảo, quốc gia được thái bình, người đắc phúc đắc độ không thể kể hết.
雜譬喻經 T0204
Comments
Post a Comment