Truyện . Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.
Có một nước tên là Nam Phương Sơn. Phật muốn tới nước đó, giữa đường tá túc một tụ lạc. Gặp lúc tụ lạc ấy đang có lễ hội, uống rượu say sưa, bất giác lửa nổi lên thiêu cháy tụ lạc ấy. Mọi người kinh khiếp, không biết đường nào mà chạy, họ nói với nhau, “Chỉ cần chúng ta nương tựa Phật thì khả thoát hỏa nạn này.” Bèn bạch Phật, “Thế Tôn, xin người cứu tế.”
Phật nói, “Nhất thiết chúng sinh đều có ba thứ lửa, lửa tham dục, sân nộ, và ngu si. Ta dùng nước trí dập tắt ba ngọn lửa đó. Nếu lời này đúng thì hỏa hoạn này sẽ diệt.” Vừa dứt lời thì lửa tắt. Mọi người rất mừng, càng thêm tín Phật. Phật thuyết pháp cho, đắc đạo quả tu-đà-hoàn.
Chư tì-khâu nghi quái. “Thế Tôn xuất thế là việc rất kì đặc. Người làm lợi ích lớn cho thôn lạc này, đã dập hỏa hoạn lại còn khử tâm cấu cho nữa.”
Phật nói, “Không phải chỉ ngày nay ta mới làm lợi ích cho những người này, trong đời quá khứ cũng từng làm lợi ích lớn cho họ.”
Chư tì-khâu hỏi, “Không rõ Thế Tôn đời quá khứ làm lợi ích cho họ như thế nào?”
Phật đáp, “Đời quá khứ, ở triền núi Tuyết San có khu rừng trúc lớn, trong rừng ấy có nhiều điểu thú ở. Có một con chim anh vũ tên là Hoan Hỉ Thủ. Lúc ấy trong rừng gió lay, hai cây trúc cọ xát nhau phát lửa, cháy lan cả trúc lâm. Điểu thú hoảng sợ, không biết trốn chỗ nào. Chim anh vũ sinh lòng tư bi quảng đại, thương các loài điểu thú trong rừng, vỗ cánh bay xuống sông lấy nước tưới lên lửa. Do lòng từ bi rất tinh cần mà cảm động đế-thích cung, khiến cung ấy chấn động lớn. Thích-đề-hoàn-nhơn dùng thiên nhãn quán xem nhân duyên gì mà cung điện của mình chấn động, thấy ở thế gian có con anh vũ lòng từ bi muốn cứu tế hỏa nạn, lấy hết sức vóc mà không dập được lửa. Thích-đề-hoàn-nhơn liền hướng về chỗ anh vũ mà hỏi nó rằng, “Rừng này rộng tới ngàn vạn dặm, cánh của ngươi lấy nước cùng lắm là được vài giọt, làm sao mà dập được lửa dữ?” Anh vũ đáp, “Tâm ta rộng lớn, tinh cần không biết mệt, sẽ diệt được lửa; nếu xong thân này mà chưa dập được lửa thì thề thọ thân sau dập cho được.” Thích-đề-hoàn-nhơn cảm động ý chí của nó, giáng mưa lớn, lửa tắt ngay.
“Chim anh vũ lúc ấy nay chính là thân ta. Các loài điểu thú trong rừng ấy nay chính là dân trong tụ lạc lớn này. Đời ấy ta dập lửa cho họ được yên ổn, nay ta cũng dập lửa cho họ được yên ổn.”
Lại hỏi, “Họ nhờ nhân duyên nào mà thấy đạo chân thật?”
Phật đáp, “Những người này vào thời Phật Ca-diếp đã thụ ngũ giới, nhờ nhân duyên ấy mà nay thấy chân đế, đắc đạo tu-đà-hoàn.”
Xem thêm
Cựu Tạp Thí Dụ Kinh cũng có một truyện tương tự.
https://tuyetdoroi.blogspot.com/2022/08/23-anh-vu-cuu-sinh-linh.html
Văn
雜寶藏經第2卷
Comments
Post a Comment