Skip to main content

37. T0208

Dụ 37. Chúng Kinh Tuyển Tạp Thí Dụ 

Xưa người kia có hai vợ. Vợ lớn không có con, vợ bé được một đứa con trai, khôi ngô khả ái, chồng rất vui. Vợ lớn trong lòng ghen tức, bề ngoài ra vẻ âu yếm như con đẻ mình, năm đứa bé lên một tuổi, trong nhà đều biết vợ lớn thương mến nó, không ai có lòng nghi. Vợ lớn lấy một cây kim đâm vào đầu đứa nhỏ lút da thịt. Đứa nhỏ chuyển bệnh khóc lóc không thiết bú mớm, trong nhà lớn nhỏ đều không biết nguyên nhân, bảy ngày thì chết. Vợ lớn cũng khóc lóc, vợ bé đứt ruột khóc ngày đêm khôn nguôi, không chịu ăn uống đến nguy tính mệnh, sau biết ra do vợ lớn ám hại con mình nên rắp tâm báo thù. Đi viếng tháp tự để hỏi chư tì-khâu, “Đại đức, muốn được sở nguyện trong lòng thì phải tu công đức chi?” Chư tì-khâu đáp, “Muốn được như sở nguyện thì phải thụ trì bát quan trai, cầu chi được nấy.” Liền theo tì-khâu thụ bát giới trai rồi mới về, bảy ngày sau thì chết. 
Chuyển thân sanh vào làm con vợ lớn, làm con gái đẹp đẽ, vợ lớn yêu lắm, năm một tuổi thì chết. Vợ lớn ngồi đơ ra không ăn, buồn bã đau khổ hơn cả vợ bé nữa. Như vậy bảy lần, cứ lên hai, hoặc ba, bốn, năm, sáu, bảy tuổi thì chết. Lần chót sinh ra đẹp hơn những lần trước bội phần, tới năm cuối cùng được mười bốn tuổi đã hứa hôn với người ta, ngày mai vu quy thì đêm nay chết mất. Vợ lớn kêu gào thảm thiết, không nói năng cũng không ăn uống, ngày đêm chỉ biết khóc, vừa đi vừa nước mắt ràn rụa, níu quan tài con lại không chịu đem chôn, ngày ngày ngắm tử thi, thấy dung nhan con sáng sủa còn hơn cả lúc sống. 
Hơn hai mươi ngày có một vị a-la-hán thấy chuyện đó, muốn độ thoát cho nên tới nhà đó khất thực. Chủ nhà lệnh tì nữ bưng một bát cơm ra cho nhưng sa-môn không chịu nhận mà nói với tì nữ muốn gặp chủ nhân. Tì nữ trở vô thưa lại rằng, “Muốn gặp phu nhân.” Đáp rằng, “Tôi buồn gần chết, làm sao có thể ra gặp sa-môn được?” Tì nữ bưng đồ ra cho sa-môn, nhưng chẳng chịu đi. Sa-môn nói chỉ muốn gặp bà chủ. Tì nữ ra vô như vậy mấy lầy mà sa-môn không đi, người vợ lớn sầu ưu vô liêu, sa-môn cứ đứng lì ra không chịu đi, khiến bà loạn tâm ý, không nhẫn được, bèn nói, “Gọi vô đây.” Sa-môn tới trước mặt vợ lớn, thấy nhan sắc tiều tụy, tự che mặt mày, tóc tai không chải chuốt. Sa-môn hỏi, “Làm chi tới nông nỗi này?” Vợ lớn đáp, “Trước sau sanh bảy người con gái, thông tuệ khả ái mà đều chết yểu. Đây là đứa chót, sắp xuất môn theo chồng thì chết, tôi khổ quá.” Sa-môn nói, “Chải đầu lau mặt đi, tôi nói cho nghe.” Người đàn bà cứ khóc không thôi, sa-môn nói, “Người vợ bé nhà bà nay đang ở đâu? Bà ấy chết lâu chưa?” Bà kia nghe hỏi vậy nghĩ, “Sa-môn này vì sao biết việc đó?” Trong lòng có biến chuyển. Sa-môn nói, “Chải đầu xong tôi nói cho nghe!” Người vợ lớn liền buộc tóc lại, xong sa-môn hỏi, “Con trai người vợ bé vì sao mà chết?” Vợ lớn nghe lời đó im lặng không đáp, chột dạ không dám nói nữa. Sa-môn nói, “Bà giết con người ta, khiến cho mẹ nó buồn khổ mà chết, vì vậy mà trở lại làm con bà bảy lần, đó là oán gia của bà, muốn dùng ưu độc giết bà. Bà thử ra xem con gái bà đã chết trong quan tài để biết xem có còn đẹp đẽ không?” Người vợ lớn đi xem, thấy hủy hoại hôi thối không gần được. Sa-môn hỏi bà vì sao còn tiếc nuối. Người vợ lớn thấy ân hận bèn cho mai táng, rồi xin sa-môn dũ lòng thương cho bà thụ giới. Sa-môn bảo bà hôm sau lên chùa. 
Người con gái chết hóa thành con rắn độc, biết người vợ lớn sẽ đi thụ giới, nên chực sẵn trên đường chờ bà kia đi qua sẽ cắn chết. Người vợ lớn đi, rắn ra chận trước mặt không cho đi. Trời sắp tối, người vợ lớn rất sợ niệm trong bụng, “Mình hẹn tới chỗ sa-môn thụ giới, con rắn này vì sao chận đường không cho mình đi?” Sa-môn biết việc ấy, bèn đi tới chỗ người vợ lớn. Bà thấy sa-môn tới vui mừng tới tác lễ, sa-môn nói với con rắn, “Ngươi nhiều đời làm vợ bé của bà này, thù hận khốc độc nhau không cùng tận, khiến đời nay người vợ lớn giết con trai ngươi để báo thù, ngươi nay gây đau khổ cho bà ta cũng đã bảy lần, nhưng tội ác trước nay của hai ngươi còn độ được. Nay người này muốn đi thụ giới, ngươi chặn đường đi, ngươi đời đời nhập địa ngục nê-lê không có lúc ra. Nay hiện thân rắn, sao cho bằng thân người đàn bà này?” Rắn nghe sa-môn nói, liền tự biết túc mệnh và phiền oán oan khuất, cúi đầu xuống đất nín thở, tư duy lời sa-môn. Sa-môn chú nguyện rằng, “Hôm nay hai người vì nhân duyên túc mệnh mà gây sầu não, tội nghiệp từ nay đều trả xong, từ nay về sau đời đời chớ lấy tà tâm mà gia hại nhau.” Hai người đều sám hối, rắn mệnh chung sinh vào trong cõi người. Tới thời được nghe sa-môn thuyết, tâm khai ý giải, vui mừng đắc tu-đà-hoàn, bèn theo sa-môn thụ giới làm ưu-bà-di. 
Tội nghiệp và thù oán nhau như vậy, không thể không giới tâm.  

Văn

   
眾經撰雜譬喻 T0208

Comments

Popular Posts

41. Nhị Quỷ Tranh Bửu Bối (Bách Dụ Kinh)

Bách Dụ Kinh, Dụ thứ 41 Xưa có hai con quỷ đói chung nhau một cái rương nhỏ, một cây gậy và một chiếc guốc. Chúng nảy ra tranh chấp, con nào cũng muốn được ý mình, cãi cọ kịch liệt hết ngày mà không phân xử được. Lúc ấy có người đi tới thấy vậy hỏi, ‘Cái rương, cây gậy và chiếc guốc có chi kì dị mà chúng mày tranh chấp ghê vậy?’ Quỷ đáp, ‘Cái rương này của bọn tao có thể xuất ra đủ thứ, áo quần, ăn uống, giường đệm, ngọa cụ; hết thảy những thứ vật dụng hàng ngày đều từ nó mà ra. Cầm cây gậy này thì oán địch sẽ quy phục, không dám tranh với mình nữa. Mang chiếc guốc này thì có thể khiến người ta bay đi không quái ngại.’ Người ấy nghe thế liền bảo hai con quỷ, ‘Hai đứa bây tránh ra một chút, để tao chia đều cho.’ Bọn quỷ nghe nói vậy liền tránh ra xa. Người ấy ngay tức khắc ôm rương, chụp lấy gậy và xỏ guốc bay mất, hai con quỷ ngơ ngác, tranh nhau cuối cùng không được chi. Người kia nói với quỷ ‘Những thứ bọn bây tranh nhau ta lấy đi hết rồi, bây giờ không có chi phải tranh đoạt nhau nữ...

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc,...

55. Xá-lợi-phất Đi Thăm Phật Duy-vệ

Dụ 55. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh văn 昔佛遣舍利弗,西至維衛莊嚴剎土,問訊彼佛三事:「佛身安隱不?說法如常不?受者增進不?」舍利弗即承佛威神往詣彼剎,宣令如是。彼佛報言:「皆悉安隱。」於時彼佛轉阿惟越致輪,為七住菩薩說法,舍利弗聞之,從彼剎還,姿色光明行步勝常。佛告舍利弗:「汝到彼,何故侅步怡悅如是。」舍利弗白佛言:「譬如貧家飢凍之人得大珍寶如須彌山,寧歡喜不?」佛言:「甚善!」舍利弗言:「我到彼剎,得聞彼佛說阿惟越致深奧之事,是以欣踊不能自勝。」佛言:「善哉!如汝所言。」佛語舍利弗:「譬如長者大迦羅越,純以紫磨金、摩尼珠為寶,內有掃除銅鐵鉛錫 棄在於外糞壤之中,有貧匱者喜得持歸,言我大得迦羅越寶,寧是長者珍妙寶非?」答言:「非也。」佛語舍利弗:「汝所聞得,如是貧者,彼佛所說但十住事及在舉中清淨之者 ,汝所聞者不足言耳。」舍利弗即愁毒,如言我謂得寶,反是鉛錫。舍利弗說是事時,無央數人皆發無上平等度意,無央數人得阿惟顏住也。 Âm  Tích Phật khiển Xá-lợi-phất, tây chí Duy-vệ trang nghiêm sát thổ, vấn tấn bỉ Phật tam sự, ‘Phật thân an ẩn bất? Thuyết pháp như thường bất? Thụ giả tăng tiến bất?’ Xá-lợi-phất tức thừa Phật uy thần vãng nghệ bỉ sát, tuyên lệnh như thị. Bỉ Phật báo ngôn giai tất an ẩn. Ư thời bỉ Phật chuyển a-duy-việt-trí luân, vi thất trụ bồ-tát thuyết pháp, Xá-lợi-phất văn chi, tòng bỉ sát hoàn, tư sắc quang minh hành bộ thắng thường. Phật cáo Xá-lợi-phất, ‘Nhữ đáo bỉ, hà cố ? bộ di duyệt như thị?’ Xá-lợi-phất bạch Phật ngôn, ‘Thí như bần gia cơ đống chi nhân đắc đại trân...

82. Phật Nói Cho Chúng Tì-khâu Biết Tai Hoạn Của Lợi Dưỡng

Truyện 82. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  chưa dịch  Văn 爾時如來,在舍衛國,厭患利養。有一深林,名貪莊嚴,逃避利養,往至林中。林中有寺,時一羅漢,名那弋迦,作此寺主。佛至彼林,到後日中,有諸人等,持衣供養,滿於林中,作是言曰:「我不用利養,而此利養常逐我後。」有萬二千比丘,亦至彼處。佛語諸比丘:「利養者是大災害,能作障難,乃至羅漢,亦為利養之所障難。」比丘問言:「能作何障?」佛言:「利養之害,破皮,破肉,破骨,破髓。云何為破?破持戒之皮,禪定之肉,智慧之骨,微妙善心之髓。」萬二千比丘,齊畜三衣六物,作阿練若,不受餘物。佛即讚歎:「善哉,善哉!能作阿練若法。我之此法,是少欲法,非是多欲,是知足法,非不知足,是樂靜法,非樂憒閙,是精進法,非懈怠法,是正念法,非邪念法,是定心法,非亂心法,是智慧法,非愚癡法。」時諸比丘,聞說此語,皆得阿羅漢。 諸比丘白佛言:「希有世尊!」 佛言:「非適今日,過去亦爾。昔迦尸國有輔相,名曰夜叉。夜叉之子,名夜兒達多,深覺非常,出家學仙。諸仙多欲,皆諍菓草,夜兒達多,為欲令彼少欲之故,捨其濡草,取彼鞭草,捨此甘菓,取彼酢菓,捨己新菓,取他陳菓,捨取菓已,即得五通。萬二千仙人,見其如此,便學少欲,不復多求,亦皆得五通。夜兒達多,漸作方便,教化諸仙。命終之後,生不用處。爾時達多,我身是也。爾時萬二千仙人,今萬二千比丘是也。」    雜寶藏經第7卷 https://tripitaka.cbeta.org