Skip to main content

73. Đế-thích Hỏi Chuyện

Truyện 73. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6. 

chưa  

Văn

 [0476a18] 如是我聞:

[0476a18] 一時佛在摩竭提國,王舍城南,有婆羅門聚落,名庵婆羅林,此聚落北,毘提醯山石窟之中。爾時帝釋聞佛在彼,即告槃闍識企犍闥婆王子言:「摩竭提國,婆羅門聚落,名庵婆羅林,此聚落北,有毘提醯山,世尊在中,今與汝等可共詣彼。」槃闍識企犍闥婆王子,答言:「唯然,此事最善。」歡喜樂聞,即挾琉璃琴,從於帝釋,往於佛所。爾時諸天,聞帝釋共犍闥婆王子等,欲往佛所,各自莊嚴,隨從帝釋,於天上沒,即至毘提醯山。

[0476a28] 爾時山中,光明照曜,近彼仙人,皆謂火光。帝釋即告犍闥婆王子言:「此處清淨,遠離諸惡,阿練若處,安隱坐禪,當今佛邊,多饒尊勝諸天側塞,滿其左右。我等今者,云何而得奉見世尊?」帝釋即告犍闥婆王子:「汝可為我往向佛所通我等意,欲得覲問。」犍闥婆王子,受教即往,不遠不近,瞻仰尊顏,援琴而彈,使佛得聞,作偈頌曰:

「欲心生戀著,  如象沒淤泥,
 亦如象醉狂,  非鉤之所制。
 譬如阿羅漢,  戀慕於妙法,
 亦如我貪色,  恭敬禮其父,
 由生貴勝處,  情倍生愛樂。

「極能生長我之愛,  如似熱汗遇涼風,
 亦如極渴得冷飲,  汝之容體甚可嬉,
 猶如羅漢愛樂法,  亦如病者得好藥,
 如彼飢者得美食,  疾以清涼滅我熱,
 今我貪尚欲馳奔,  如捉我心不得去。」

[0476b18] 佛言:「善哉!般闍識企!今作此聲,絃管相諧,汝於近遠而造歌頌。」即白佛言:「我於往時,遇一賢女,名修利婆折斯,是犍闥婆王珍浮樓女。摩多羅天子,名識騫稚,先求彼女,我時悅愛,即於其所而說斯偈,我今佛前,重說本偈。」帝釋念言:「佛以從定覺,今與般闍識企言說。」帝釋復語企言:「汝今稱我名,頂禮佛足,問訊世尊:『少病少惱,起居輕利,飲食調適,氣力安樂,無諸惡不?安樂住不?』」即報言語。受帝釋教,重詣佛所,稱帝釋名,即禮佛足,以帝釋語,問訊世尊。佛言:「帝釋及諸天,皆安樂不?」重白佛言:「世尊!帝釋及三十三天,欲得見佛,聽來見不?」佛言:「今正是時。」

[0476c02] 帝釋及三十三天,聞佛教已,即至佛所,頂禮佛足,在一面立,白佛言:「世尊!當何處坐?」佛言:「坐此座上。」白佛言:「此窟極小,天眾極多。」作是語已,見石窟廣博,佛威神力,多所容受。帝釋即禮佛足,在前而坐,白佛言:「我於長夜,常欲見佛,欲得聞法。我於往時佛在舍衛國,入火光三昧,當於爾時,有毘沙門侍女,名步闍拔提,步闍拔提,合掌向佛,我時語彼毘沙門侍女言:『佛今在定,我不敢亂,為我頂禮世尊之足,稱我問訊。』彼女以帝釋語,禮拜問訊。」佛語帝釋言:「我於爾時,聞汝輩聲,不久從定而起。」

[0476c14] 帝釋白佛言:「我昔從宿舊所聞,如來、阿羅訶、三藐三佛陀出現世間,諸天眾增長,阿須倫眾減少。今日我親自生天,諸天眾增長,阿須倫減少。我今見佛弟子得生天上者,三事勝於諸天,壽命勝,光色勝,名勝。時具毘耶寶女,生忉利天,先是佛弟子,為帝釋作子,名渠或天子。復有三比丘,於佛前修行梵行,心未離欲,身壞命終,生乾闥婆家,日日三時,為諸天作使。渠或天子見是三人而作給使。即言:『我心不憘不忍,我昔先在於人中時,而彼三人,恒至我家,受我供養,今日為諸天給使。我不忍見。此三天者,本是佛之聲聞弟子,我本為人時,受我恭敬供養飲食衣服,今日下賤,汝等從佛口聞法,為佛所開解,云何生此鄙陋之處?我先奉事供養於汝,而我從佛,聞法修施,我信因緣,故今為帝釋子,有大威德,勢力自在,諸天皆名我為渠或。汝得佛勝法,云何不能懃心修行,生此賤處?我今不忍見此惡事,如是之事,我不喜見。云何同一法中,生此下賤?是佛弟子,所不應生處。』渠或天子,作是譏論,此三人等,深自慚愧,生厭惡心,合掌語渠或言:『如天子所說,實是我過,今當除斷如此欲惡。』即懃精進,修於定慧。三人念瞿曇之法,見欲過患,即斷慾結,譬如大象絕於羈靽,斷其貪慾,亦復如是。帝釋并一商那天,及餘諸天眾,護世四天王,皆來就此座,此三斷慾者,即於諸天前,飛騰虛空中。」

[0477a13] 帝釋白佛言:「此三人為得何法,能作此種種神變?來見世尊,欲問彼所得。」

[0477a15] 佛言:「此三人,既捨彼處,得生於梵世。」

[0477a16] 「唯願世尊!為我說彼生梵天法。」

[0477a17] 「善哉賢帝釋!分別問所疑。」時佛作是念:「帝釋無諂偽,真實問所疑,不為惱亂我,若汝之所問,我當分別說。」

[0477a19] 帝釋問佛:「是何結使,能繫縛人、天、龍、夜叉、乾闥婆、阿修、羅迦樓羅、摩睺羅伽?」

[0477a21] 佛時答曰:「貪嫉二結使,繫縛人、天、阿修羅、乾闥婆等,并與一切類,皆為貪嫉自縛。」

[0477a23] 「此事實爾。天中天!貪嫉因緣,能縛一切,我今從佛聞解此義,疑網即除。」深生歡喜,更問餘義:「貪嫉因何而生?何因何緣,得生貪嫉?何因緣生?何因緣滅?」

[0477a27] 「憍尸迦!貪嫉因憎愛生,憎愛為緣,有憎愛必有貪嫉,無憎愛貪嫉則滅。」

[0477a28] 「實爾,天中天!我今從佛聞解此義,疑網即除。」深生歡喜,更問餘義:「愛憎何因緣生?何因緣滅?」

[0477b02] 答言:「愛憎從慾而生,無慾則滅。」

[0477b03] 「實爾,天中天!我從佛聞信解此義,疑網即除。」深生歡喜,更問餘義:「欲從何因生?何緣增長?云何得滅?」

[0477b05] 佛言:「欲因覺生,緣覺觀增長,有覺觀則有慾,無覺觀欲則滅。」

[0477b07] 「實爾,天中天!我今從佛聞解此義,疑網即除。」深生歡喜,更問餘義:「覺觀因何而生?何緣增長?云何而滅?」

[0477b09] 「覺觀從調戲生,緣調戲增長,無調戲覺觀則滅。」

[0477b10] 「實爾,天中天!我今從佛聞解此義,疑網即除。」深生歡喜,更問餘義:「調戲因何生長?云何而滅調戲?」

[0477b12] 佛告憍尸迦:「欲滅調戲,當修八正道,正見、正業、正語、正命、正方便、正思惟、正念、正定。」

[0477b15] 帝釋聞已,白佛言:「實爾,天中天!調戲實由八正道而滅,我今從佛得聞此義,疑網即除。」帝釋歡喜,復問餘義:「欲滅調戲,能修八正道,此八正道,比丘復因何法而得增長?」

[0477b19] 佛言:「復有三法:一者欲,二者正懃,三者多習攝心。」

[0477b20] 帝釋言:「實爾,天中天!我等聞此義,疑網即除。比丘能修行正道分,實自因此三事增長。」聞已歡喜,帝釋復問:「比丘欲滅調戲,當學幾法?」

[0477b23] 佛言:「當學三法。當學增盛戒心,當學增盛定心,當學增盛智慧心。」

[0477b25] 帝釋聞已:「實爾,天中天!我聞此義,疑網得除。」踊躍歡喜,復問餘義:「欲滅調戲,當解幾義我聞?」

[0477b27] 佛言:「當解六義,一眼識色,二耳識聲,三鼻識香,四舌識味,五身識細滑,六意識諸法。」

[0477b29] 帝釋聞已:「實爾,天中天!我聞此義,疑網得除。」歡喜踊躍,復問餘義:「一切眾生,皆同一貪一欲一向一趣。」

[0477c02] 佛言:「帝釋!一切眾生,亦不一貪一欲一向一趣,眾生無量,世界無量,意欲趣向,殊別不同,各執所見。」

[0477c05] 帝釋聞已:「實爾,天中天!我聞此義,疑網得除。」歡喜踊躍,更問餘義:「一切沙門婆羅門,盡得一究竟不?得一無垢不?得一究竟梵行不?」

[0477c08] 佛言:「一切沙門婆羅門,不能盡得一究竟一無垢,亦不得一究竟梵行。若有沙門婆羅門,得無上斷滅愛結解脫,得政解脫者,此乃盡得一究竟一無垢一究竟梵行。」

[0477c12] 「如佛所說,無上斷滅愛結解脫,得正解脫者,此乃盡得一究竟一無垢一究竟梵行。今從佛聞便解此義,得了此法,得度疑彼岸,得拔諸見毒箭,已除我見,心不退轉。」

[0477c15] 說是經時,帝釋及八萬四千諸天,遠塵離垢,得法眼淨。

[0477c17] 佛言:「憍尸迦!汝頗曾以此問,問沙門婆羅門不?」

[0477c18] 「世尊!我憶昔時,曾共諸天,集善法堂,問於諸天有佛出世未?諸天各言:『未有佛出。』諸天聞佛未出於世,各自罷散,諸大威德天,福盡命終。我時恐怖,見有沙門婆羅門在閑靜處,便到其所,彼沙門婆羅門,問我是誰?我言:『是帝釋。』我不禮彼,彼逆禮我。我亦未問彼,彼問於我。知其無智,是故我不歸依於彼。我今從此歸依於佛,為佛弟子。」即說偈言:

「我先常懷疑,  意想不滿足,
 長夜求智者,  分別如是疑。
 推覔於如來,  見諸閑靜處,
 沙門婆羅門,  意謂是世尊。
 即往到其所,  禮敬而問訊,
 我作是問言:  『云何修正道?』
 彼諸沙門等,  不解道非道,
 我今覩世尊,  疑網悉皆斷。
 今日便有佛,  世間大論師,
 破壞降魔怨,  盡煩惱最勝。
 世尊出於世,  希有無與等,
 於諸天梵眾,  無有如佛者。

[0478a10] 「世尊!我得須陀洹。婆伽婆!我得須陀洹。」

[0478a10] 世尊告言:「善哉,善哉!憍尸迦!若汝不放逸,當得斯陀含。」佛語帝釋:「汝於何處得是不壞信?」帝釋白言:「我於是處世尊邊得,我即於此更得天壽命,唯願覺了憶持此事。」帝釋言:「世尊!我今作是念:『得生人中豪貴之處,眾事備足。即於其中,捨俗出家趣向聖道,若得涅槃,甚為大好;若不得者,生淨居天。』」爾時帝釋,集諸天眾,尋即告言:「我於三時,供養梵天,自今已後,止不為此,當於三時,供養世尊。」

[0478a20] 爾時帝釋告般闍識企乾闥婆子言:「汝今於我,其恩甚重,汝能覺悟佛世尊故,使我得見聞於深法。我還天上,當以珍浮樓女賢修利婆折斯,為汝作妻,復當使卿代其父處,作乾闥婆王。」

[0478a24] 爾時帝釋,將諸天眾,遶佛三匝,却行而去,至於靜處,皆三稱言南無佛陀,便還天上。

[0478a26] 帝釋去不久,梵天王作是念言:「帝釋已去,我今當往至佛所。」如似壯士屈申臂頃,即至佛所,禮佛足已,在一面坐,梵天光明遍照毘提醯山。爾時梵天,即說偈言:

「多所利益,  顯現此義,  舍脂彼地,
 磨伽婆,  周匝皆賢,  能作問難,  娑
 [卄/娑]婆。」

[0478b05] 重說帝釋所問,即還天上。

[0478b05] 佛於晨朝,告諸比丘言:「梵天王,昨日來至我所,說上偈已,即還天上。」佛說是語已,諸比丘歡喜,敬禮佛足而去。

  
雜寶藏經第6

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà