Skip to main content

24. Tì-khâu Sa-la-na Bị Ác Sinh Vương Bức Hại

Truyện 24. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2. 

(đang dịch)  

Văn

(二四)娑羅那比丘為惡生王所苦惱緣
昔優填王子,名曰娑羅那,心樂佛法,出家學道,頭陀苦行,山林樹下,坐禪繫念。時惡生王,將諸婇女,巡行遊觀,至於此林,頓駕憩息,即便睡眠。諸婇女等,以王眠故,即共遊戲,於一樹下,見有比丘坐禪念定,往至其所,禮敬問訊。爾時比丘為其說法。王後尋覺,求覓婇女,遙見樹下,有一比丘,顏貌端正,其年壯美,諸婇女等,在前聽法,即往問言:「汝得阿羅漢不?」答言:「不得。」「得阿那含不?」答言:「不得。」「得斯陀含不?」答言:「不得。」「得須陀洹不?」答言:「不得。」「得不淨觀不?」答言:「不得。」王便大瞋,作是言曰:「汝都無所得,云何以此生死凡夫,與諸婇女,共一處坐。」即捉撾打,遍身傷壞。諸婇女言:「此比丘無過。」王轉增瞋恚,又見被打,皆啼哭懊惱,王倍瞋劇。
是時比丘,心自念言:「過去諸佛,能忍辱故,獲無上道;又復過去忍辱仙人,被他刖耳鼻手足,猶尚能忍;況我今日,身形固完而當不忍?」如此思惟,默然忍受。受打已竟,舉體疼痛,轉轉增劇,不堪其苦,復作是念:「我若在俗,是國王子,當紹王位,兵眾勢力,不減彼王。今日以我出家單獨,便見欺打。」深生懊惱,即欲罷道還歸於家,即向和上迦旃延所,辭欲還俗。和上答言:「汝今身體新打疼痛,且待明日,小住止息,然後乃去。」時娑羅那,受教即宿。於其夜半,尊者迦旃延便為現夢,使娑羅那自見己身,罷道歸家,父王已崩,即紹王位,大集四兵,伐惡生王。既至彼國,列陣共戰,為彼所敗,兵眾破喪,身被囚執。時惡生王得娑羅那已,遣人持刀,將欲殺去。時娑羅那極大怖畏,即生心念:「願見和上,雖為他殺,不以為恨。」其時和上,應念知心,執錫持鉢,欲行乞食,於其前現,而語之言:「子我常種種為汝說法,鬪諍求勝,終不可得;不用我教,知可如何?」答和上言:「今若救濟弟子之命,更不敢。」爾時迦旃延,為娑羅那語王人言:「願小停住,聽我啟王救其生命。」作是語已,便向王所。其後王人,不肯待住,遂將殺去。臨欲下刀,心中驚怖,失聲而覺。覺即具以所夢見事,往白和上。
和上答言:「生死鬪戰,都無有勝。所以者何?夫鬪戰法,以殘他為勝,殘害之道,現在愚情,用快其意,將來之世,墮於三塗,受苦無量。若其不如為他所害,喪失己身,殃延眾庶,增他重罪,令陷地獄,更相殘殺,冤家不息,輪轉五道,無有終竟,反覆尋之,何補身瘡拷楚之痛?汝今欲離生死怖懼鞭打痛者,當自觀身以息怨謗。所以者何?是身者眾苦之本,飢渴寒熱,生老病死,蚊䖟毒獸之所侵害。如是諸怨,眾多無量,汝不能報,何獨欲報惡生王也?欲滅怨者,當滅煩惱。煩惱之怨,害無量身;世怨雖重,正害一身。煩惱之怨,害善法身;世怨雖酷,正害有漏臭穢之身。由是觀之,怨害之起,煩惱為根。汝今不伐煩惱之賊,云何乃欲伐惡生王也?」如是種種為其說法。
時娑羅那聞此語已,心開意解,獲須陀洹;深樂大法,倍加精進,未久行道,得阿羅漢。

ÂM.
Tích Ưu-điền vương tử, danh viết Sa-la-na, tâm lạc Phật pháp, xuất gia học đạo, đầu đà khổ hành, sơn lâm thụ hạ, toạ thiền hệ niệm. Thời Ác Sinh Vương, tương chư thể nữ, tuần hành du quan, chí ư thử lâm, đốn giá khế tức, tức tiện thụy miên. Chư thể nữ đẳng, dĩ vương miên cố, tức cộng du hí, ư nhất thụ hạ, kiến hữu tì-khâu toạ thiền niệm định, vãng chí kì sở, lễ kính vấn tấn. Nhĩ thời tì-khâu vi kì thuyết pháp. Vương hậu tầm giác, cầu mịch thể nữ, diêu kiến thụ hạ, hữu nhất tì-khâu, nhan mạo đoan chính, kì niên tráng mĩ, chư thể nữ đẳng, tại tiền thính pháp, tức vãng vấn ngôn: “Nhữ đắc A-la-hán bất?” Đáp ngôn: “Bất đắc.” Đắc A-na-hàm bất?” Đáp ngôn: “Bất đắc.” “Đắc Tư-đà-hàm bất?” Đáp ngôn: “Bất đắc.” “Đắc Tu-đà-hoàn bất?” Đáp ngôn: “Bất đắc.” “Đắc bất tịnh quán bất?” Đáp ngôn: “Bất đắc.” Vương tiện đại sân, tác thị ngôn viết: “Nhữ đô vô sở đắc, vân hà dĩ thử sinh tử phàm phu, dữ chư thể nữ, cộng nhất xứ toạ.” Tức tróc qua đả, biến thân thương hoại. Chư thể nữ ngôn: “Thử tì-khâu vô quá.” Vương chuyển tăng sân khuể, hựu kiến bị đả, giai đề khốc áo não, vương bội sân kịch.
Thị thời tì-khâu, tâm tự niệm ngôn: “Quá khứ chư Phật, năng nhẫn nhục cố, hoạch vô thượng đạo; hựu phục quá khứ nhẫn nhục tiên nhân, bị tha ngoạt nhĩ tỵ thủ túc, do thượng năng nhẫn; huống ngã kim nhật, thân hình cố hoàn nhi đương bất nhẫn?” Như thử tư duy, mặc nhiên nhẫn thụ. Thụ đả dĩ cánh, cử thể đông thống, chuyển chuyển tăng kịch, bất kham kì khổ, phục tác thị niệm: “Ngã nhược tại tục, thị quốc vương tử, đương thiệu vương vị, binh chúng thế lực, bất giảm bỉ vương. Kim nhật dĩ ngã xuất gia đan độc, tiện kiến khi đả.” Thâm sinh áo não, tức dục bãi đạo hoàn quy ư gia, tức hướng Hoà Thượng Ca-chiên-diên sở, từ dục hoàn tục. Hoà thượng đáp ngôn: “Nhữ kim thân thể tân đả đông thống, thả đãi minh nhật, tiểu trú chỉ tức, nhiên hậu nãi khứ.” Thời Sa-la-na thụ giáo tức túc. Ư kì dạ bán, tôn giả Ca-chiên-diên tiện vi hiện mộng, sử Sa-la-na tự kiến kỉ thân, bãi đạo quy gia, phụ vương dĩ băng, tức thiệu vương vị, đại tập tứ binh, phạt Ác Sinh Vương. Kí chí bỉ quốc, liệt trận cộng chiến, vi bỉ sở bại, binh chúng phá táng, thân bị tù chấp. Thời Ác Sinh Vương đắc Sa-la-na dĩ, khiển nhân trì đao, tương dục sát khứ. Thời Sa-la-na cực đại bố uý, tức sinh tâm niệm: “Nguyện kiến hoà thượng, tuy vi tha sát, bất dĩ vi hận.” Kì thời Hòa Thượng ứng niệm tri tâm, chấp tích trì bát, dục hành khất thực, ư kì tiền hiện, nhi ngữ chi ngôn: “Tử ngã thường chủng chủng vi nhữ thuyết pháp, đấu tranh cầu thắng, chung bất khả đắc; bất dụng ngã giáo, tri khả như hà?” Đáp Hoà Thượng ngôn: “Kim nhược cứu tế đệ tử chi mệnh, canh bất cảm.” Nhĩ thời Ca-chiên-diên vi Sa-la-na ngữ vương nhân ngôn: “Nguyện tiểu đình trụ, thính ngã khải vương cứu kì sinh mệnh.” Tác thị ngữ dĩ, tiện hướng vương sở. Kì hậu vương nhân, bất khẳng đãi trụ, toại tương sát khứ. Lâm dục hạ đao, tâm trung kinh bố, thất thanh nhi giác. Giác tức cụ dĩ sở mộng kiến sự, vãng bạch hoà thượng.
Hoà thượng đáp ngôn: “Sinh tử đấu chiến đô vô hữu thắng. Sở dĩ giả hà? Phù đấu chiến pháp, dĩ tàn tha vi thắng, tàn hại chi đạo, hiện tại ngu tình, dụng khoái kì ý, tương lai chi thế, đoạ ư tam đồ, thâu khổ vô lượng. Nhược kì bất như vi tha sở hại, táng thất kỉ thân, ương duyên chúng thứ, tăng tha trọng tội, lịnh hãm địa ngục, canh tương tàn sát, oan gia bất tức, luân chuyển ngũ đạo, vô hữu chung cánh, phản phúc tầm chi, hà bổ thân sang khảo sở chi thống? Nhữ kim dục ly sinh tử phố cụ tiên đả thống giả, đương tự quan thân dĩ tức oán báng. Sở dĩ giả hà? Thị thân giả chúng khổ chi bản, cơ khát hàn nhiệt, sinh lão bệnh tử, văn 䖟độc thú chi sở xâm hại. Như thị chư oán, chúng đa vô lượng, nhữ bất năng báo, hà độc dục báo Ác Sinh Vương dã? Dục diệt oán giả đương diệt phiền não. Phiền não chi oán, hại vô lượng thân; thế oán tuy trọng, chính hại nhất thân. Phiền não chi oán, hại thiện pháp thân; thế oán tuy khốc, chính hại hữu lậu xú uế chi thân. Do thị quan chi, oán hại chi khởi, phiền não vi căn. Nhữ kim bất phạt phiền não chi tặc, vân hà nãi dục phạt Ác Sinh Vương dã?” Như thị chủng chủng vi kỳ thuyết pháp.
Thì Sa-la-na văn thử ngữ dĩ, tâm khai ý giải, hoạch Tu-đà-hoàn; thâm lạc đại pháp, bội gia tinh tiến, vị cửu hành đạo, đắc A-la-hán.
  
雜寶藏經第2卷

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

84. Người Cụt Tay Chân Cảm Ân Phật Mà Sinh Lên Cõi Trời

Truyện 84, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 7  Xưa  nước Xá-vệ có người phạm vào vương pháp, bị chặt hết tay chân, vứt bỏ đầu đường. Phật đi đường nhìn thấy, tới bên hỏi, “Ngươi bây giờ khổ chi nhất?” Người cụt đáp, “Khổ nhất là đói.” Liền sai A-nan đem cơm cho. Người cụt mệnh chung sinh lên cõi trời, cảm ơn sâu dày của Phật, xuống cung dưỡng Phật, Phật thuyết pháp cho, đắc tu-đà-hoàn.  Tì-khâu hỏi Phật, “Nhờ nghiệp hạnh chi mà sinh lên cõi trời?” Phật kể, “Người ấy trước ở trong cõi người bị chặt tay chân, vứt bỏ ngoài đường. Phật tới bên, sai đồ đệ đưa cơm cho, người ấy lòng vui mừng, mệnh chung sinh lên cõi trời, lại xuống chỗ ta nghe pháp mà đắc đạo.”     Văn 刖手足人感念佛恩而得生天緣 昔舍衛國,有人犯於王法,截其手足,擲著道頭。佛行見之,即往到邊,而問言曰:「汝於今日,以何為苦?」刖人答言:「我最苦餓。」即勅阿難,使與彼食。其刖人命終生天,感佛厚恩,來下供養,佛為說法,得須陀洹。 比丘問言:「以何業行,生於天上?」 佛言:「昔在人中,被刖手足擲於道頭,佛到其所,勅與其食,心生歡喜,命終生天,重於我所,聞法得道。」 Âm. Ngoạt Thủ Túc Nhân Cảm Niệm Phật Ân Nhi Đắc Sinh Thiên Duyên Tích Xá-vệ quốc, hữu nhân phạm ư vương pháp, tiệt kì thủ túc, trịch trước đạo đầu. Phật hà