Phật Thuyết Tạp Tạng Kinh (1)
Các vị A-la-hán đệ tử Phật mỗi người giữ ngôi đệ nhất một hạnh, như Xá-lợi-phất là trí tuệ đệ nhất, thích nói vi diệu pháp, Mục-liên là thần túc đệ nhất, thường dùng thần thông đi vào lục đạo, thấy chúng sanh thụ quả báo thiện ác rồi quay về kể cho người khác biết.
Có một lần Mục-liên tới bên bờ sông Hằng, thấy năm trăm ngạ quỷ cùng vội vàng lấy nước, có thần giữ nước cầm thiết trượng đuổi đi không cho tới gần. Vì thế mà lũ quỷ đi thẳng tới chỗ Mục-liên, lễ chân Mục-liên xong từng tên một hỏi nhân duyên tội quá của mình.
Một con hỏi Mục-liên, “Đại Đức, tôi thụ thân này thường chịu nóng khát, trước nghe nói sông Hằng này nước trong lành, thơm mát, hớn hở lao tới, lặn xuống tắm rửa thì nước nóng lên sùng sục, toàn thân bỏng hết. Nếu uống một ngụm thì ngũ tạng phỏng nát, thối không chịu được. Nhân duyên nào mà chịu tội này?”
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm thầy tướng, coi tướng cát hung cho người, nói thật thì ít mà nói bậy thì nhiều, lúc chê bai, lúc khen; tự xưng mình xem rất thấu đáo để cảm động nhân tâm, dối trá lừa gạt để cầu lợi dưỡng, mê hoặc chúng sanh, cuối cùng chẳng ai được việc như ý. Vì đó mà nay nghe có nước sông trong lành, thơm mát nhưng tới nơi thì chẳng được như ý. Đó chỉ mới là hoa báo của ác hạnh thôi, về sau mới chịu khổ báo địa ngục.”
Lại có một con quỷ bạch Mục-liên, “Tôi thường bị chó to, răng nhọn mắt đỏ cắn ăn thịt, chỉ trơ lại xương, gió thổi qua thì thịt sanh ra đắp lại, chó lại tới ăn. Tôi thường thụ khổ này, vì nhân duyên chi?”
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm chủ sự tế trời, thường dạy người ta giết dê, lấy máu tế trời, còn mình thì ăn thịt. Vì thế mà đời nay phải đền thịt. Đó chỉ mới là hoa báo của ác hạnh thôi, về sau mới chịu khổ báo địa ngục gấp ức trăm ngàn lần.”
Một quỷ khác hỏi Mục-liên, “Đại Đức, tôi khắp trên thân thường bị dính cứt, còn ăn luôn cứt. Nhân duyên chi mà chịu tội này?”
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm bà-la-môn nhưng tà ác, bất tín tội phúc. Có một đạo nhân khất thực, trong lòng ông không muốn cho ông ta tới lại, bèn lấy bát ông ta bỏ đầy cứt vào rồi lấy cơm bỏ lên trên, đưa cho đạo nhân. Đạo nhân nhận bát bưng về chỗ của mình, dùng tay bốc cơm ăn, cứt dính tay ông ấy. Vì đó mà nay chịu tội này. Đó là hoa báo của ác hạnh, về sau mới chịu quả khổ địa ngục.”
Lại có con quỷ khác hỏi Mục-liên, “Đại Đức, tôi bụng to như cái lu, nhưng yết hầu, tay chân nhỏ như cái kim, ăn uống không được. Vì nhân duyên nào mà chịu khổ này?” Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm chủ tụ lạc, cậy mình hào quý, tiệc tùng trác táng, khinh rẻ người khác, còn đoạt đồ ăn đồ uống của họ, làm cho chúng sanh cơ khốn, vì nhân duyên ấy mà chịu tội này. Nhưng mới chỉ là hoa báo thôi, sau mới chịu quả khổ địa ngục.”
Một con quỷ khác bạch Mục-liên, “Tôi thường tìm tới cầu tiêu để ăn cứt. Có một bầy quỷ rất đông cầm gậy xua tôi đi, không lại gần được hầm tiêu. Trong miệng nát thối, đói khát cùng khốn không chịu được. Vì nhân duyên nào mà chịu tội này?” Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm chủ Phật tự, có nhiều bạch y hiền lành cung dưỡng chúng tăng và thết đãi đồ ăn. Nếu có khách tăng tới ông lấy đồ thô tệ ra đãi, khách tăng đi rồi thì ông ăn đồ tế nhuyễn. Vì nhân duyên đó mà cứt còn không được, huống là đồ ăn ngon. Đó mới chỉ là hoa báo thôi, về sau còn phải chịu quả địa ngục.”
Lại có con quỷ hỏi Mục-liên, “Tôi toàn thân mọc đầy lưỡi, rìu tới cắt đứt lưỡi, đứt rồi lại mọc, cứ như thế mãi không dứt. Nhân duyên chi mà như vậy?”
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm đạo nhân, chúng tăng sai đi lấy mật, tảng mật to khó tiêu, ông dùng rìu cắt ra, trỗi tâm ăn cắp ăn một miếng mật. Vì nhân duyên này mà bị rìu cắt lưỡi.”
(Phần này còn ít truyện sẽ đăng sớm.)
佛說雜藏經
Comments
Post a Comment