Skip to main content

1. Mục-liên Với Bầy Ngạ Quỷ

Phật Thuyết Tạp Tạng Kinh (1) 

Các vị A-la-hán đệ tử Phật mỗi người giữ ngôi đệ nhất một hạnh, như Xá-lợi-phất là trí tuệ đệ nhất, thích nói vi diệu pháp, Mục-liên là thần túc đệ nhất, thường dùng thần thông đi vào lục đạo, thấy chúng sanh thụ quả báo thiện ác rồi quay về kể cho người khác biết. 
Có một lần Mục-liên tới bên bờ sông Hằng, thấy năm trăm ngạ quỷ cùng vội vàng lấy nước, có thần giữ nước cầm thiết trượng đuổi đi không cho tới gần. Vì thế mà lũ quỷ đi thẳng tới chỗ Mục-liên, lễ chân Mục-liên xong từng tên một hỏi nhân duyên tội quá của mình.  
Một con hỏi Mục-liên, “Đại Đức, tôi thụ thân này thường chịu nóng khát, trước nghe nói sông Hằng này nước trong lành, thơm mát, hớn hở lao tới, lặn xuống tắm rửa thì nước nóng lên sùng sục, toàn thân bỏng hết. Nếu uống một ngụm thì ngũ tạng phỏng nát, thối không chịu được. Nhân duyên nào mà chịu tội này?” 
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm thầy tướng, coi tướng cát hung cho người, nói thật thì ít mà nói bậy thì nhiều, lúc chê bai, lúc khen; tự xưng mình xem rất thấu đáo để cảm động nhân tâm, dối trá lừa gạt để cầu lợi dưỡng, mê hoặc chúng sanh, cuối cùng chẳng ai được việc như ý. Vì đó mà nay nghe có nước sông trong lành, thơm mát nhưng tới nơi thì chẳng được như ý. Đó chỉ mới là hoa báo của ác hạnh thôi, về sau mới chịu khổ báo địa ngục.” 
Lại có một con quỷ bạch Mục-liên, “Tôi thường bị chó to, răng nhọn mắt đỏ cắn ăn thịt, chỉ trơ lại xương, gió thổi qua thì thịt sanh ra đắp lại, chó lại tới ăn. Tôi thường thụ khổ này, vì nhân duyên chi?” 
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm chủ sự tế trời, thường dạy người ta giết dê, lấy máu tế trời, còn mình thì ăn thịt. Vì thế mà đời nay phải đền thịt. Đó chỉ mới là hoa báo của ác hạnh thôi, về sau mới chịu khổ báo địa ngục gấp ức trăm ngàn lần.” 
Một quỷ khác hỏi Mục-liên, “Đại Đức, tôi khắp trên thân thường bị dính cứt, còn ăn luôn cứt. Nhân duyên chi mà chịu tội này?” 
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm bà-la-môn nhưng tà ác, bất tín tội phúc. Có một đạo nhân khất thực, trong lòng ông không muốn cho ông ta tới lại, bèn lấy bát ông ta bỏ đầy cứt vào rồi lấy cơm bỏ lên trên, đưa cho đạo nhân. Đạo nhân nhận bát bưng về chỗ của mình, dùng tay bốc cơm ăn, cứt dính tay ông ấy. Vì đó mà nay chịu tội này. Đó là hoa báo của ác hạnh, về sau mới chịu quả khổ địa ngục.” 
Lại có con quỷ khác hỏi Mục-liên, “Đại Đức, tôi bụng to như cái lu, nhưng yết hầu, tay chân nhỏ như cái kim, ăn uống không được. Vì nhân duyên nào mà chịu khổ này?” Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm chủ tụ lạc, cậy mình hào quý, tiệc tùng trác táng, khinh rẻ người khác, còn đoạt đồ ăn đồ uống của họ, làm cho chúng sanh cơ khốn, vì nhân duyên ấy mà chịu tội này. Nhưng mới chỉ là hoa báo thôi, sau mới chịu quả khổ địa ngục.” 
Một con quỷ khác bạch Mục-liên, “Tôi thường tìm tới cầu tiêu để ăn cứt. Có một bầy quỷ rất đông cầm gậy xua tôi đi, không lại gần được hầm tiêu. Trong miệng nát thối, đói khát cùng khốn không chịu được. Vì nhân duyên nào mà chịu tội này?” Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm chủ Phật tự, có nhiều bạch y hiền lành cung dưỡng chúng tăng và thết đãi đồ ăn. Nếu có khách tăng tới ông lấy đồ thô tệ ra đãi, khách tăng đi rồi thì ông ăn đồ tế nhuyễn. Vì nhân duyên đó mà cứt còn không được, huống là đồ ăn ngon. Đó mới chỉ là hoa báo thôi, về sau còn phải chịu quả địa ngục.” 
Lại có con quỷ hỏi Mục-liên, “Tôi toàn thân mọc đầy lưỡi, rìu tới cắt đứt lưỡi, đứt rồi lại mọc, cứ như thế mãi không dứt. Nhân duyên chi mà như vậy?” 
Mục-liên đáp, “Ông đời trước làm đạo nhân, chúng tăng sai đi lấy mật, tảng mật to khó tiêu, ông dùng rìu cắt ra, trỗi tâm ăn cắp ăn một miếng mật. Vì nhân duyên này mà bị rìu cắt lưỡi.” 
 
(Phần này còn ít truyện sẽ đăng sớm.)


  
佛說雜藏經

Comments

Popular Posts

21. Chuyện Người Con Gái Xinh Đẹp Của Vua Ba-tư-nặc

Truyện 21. Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2.  Xưa vua Ba-tư-nặc có một người con gái tên là Thiện Quang, thông minh đoan chánh, cha mẹ thương yêu, toàn cung ái kính. Vua cha nói nàng, “Con nhờ sức cha mà được toàn cung ái kính.” Con gái đáp cha rằng, “Con có nghiệp lực, chứ không nhờ sức cha.” Hỏi như vậy ba lần đều đáp như trước. Lúc ấy vua tức giận nói rằng, “Nay ta muốn thử coi con có dựa vào nghiệp lực mình không. Không có cái gọi là nghiệp lực.” Ra lệnh cho tả hữu vô tìm khắp trong thành ấy một người ăn mày nghèo rốt. Quan lính theo lệnh vua đi tìm, được một người hạ tiện dắt về gặp vua. Vua liền lấy con gái Thiện Quang trao phó cho kẻ hạ tiện ấy. Vua nói con gái, “Nếu con có nghiệp lực riêng của mình chứ không nhờ vào ta, từ nay trở đi để nghiệm coi là biết.” Thiện Quang vẫn đáp, “Con có nghiệp lực.” Rồi cùng với cùng nhân dắt nhau ra đi. Hỏi chồng rằng, “Anh trước đây có cha mẹ không?” Cùng nhân đáp, “Cha tôi trước đây là đệ nhất trưởng giả trong thành Xá-vệ, cha mẹ trong nhà đều đã qu

74. Phật Kể Chuyện Ngày Trước Độ Các Ông A-nặc Kiều-trần-như

Truyện 74, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 6  Phật ở thành Vương Xá thuyết pháp độ A Nặc Kiều Trần Như, Thích Đề Hoàn Nhân, và vua Tần Bà Sa La. Mấy ông ấy mỗi người dắt theo tám vạn bốn ngàn người, tất cả đều đắc đạo. Chư tì-khâu lấy làm lạ từng ấy người được dứt hẳn ba đường ác. Phật nói, “Chẳng những ngày nay thôi, trong đời quá khứ cũng đã từng tế bạt họ.”  Chư tì-khâu hỏi, “Chuyện tế bạt trong đời trước đó như thế nào?”  Phật kể, “Trong đời quá khứ có một đoàn người đi buôn, họ ra biển tìm báu vật, trên đường về tới một cách đồng lớn thì gặp mãng xà, mãng xà thân ngóc lên cao sáu câu-lâu-xá, vây quanh đoàn thương nhân, bốn phía đều phong tỏa không có lối thoát. Đoàn thương nhân trong bụng kinh hãi, ai nấy đều kêu lên, ‘Thiên thần địa thần có lòng từ bi xin cứu chúng tôi.’ Lúc ấy có voi trắng với sư tử đi tới, sư tử nhảy tới đánh dập đầu mãng xà, khiến cho đoàn thương nhân thoát đại nạn. Mãng xà kịp phun độc trong miệng thương hại sư tử và cả voi trắng. Lúc sư tử và voi trắng mạng sống vẫn

34. Quán Vô Thường Là Thuốc Trị Nhiều Bệnh

Dụ 34. Tạp Thí Dụ Kinh T0207 Thiên hạ thảo mộc đều làm thuốc được, chẳng qua do không sành sỏi nên không biết mà thôi. Xưa có thánh y vương tên là Kì-vực, năng hòa hợp dược thảo làm hình đồng tử, ai thấy cũng vui mừng, chúng bệnh đều khỏi. Hoặc lấy một loại cỏ trị chúng bệnh, hoặc lấy nhiều loại cỏ trị nhất bệnh, cỏ trong thiên hạ không loài nào không có chỗ dùng, bệnh trong thiên hạ không bệnh nào không trị được. Kì-vực mệnh chung, thiên hạ dược thảo cùng lúc khóc, đồng thanh, ‘Tôi dùng trị bệnh được, chỉ có Kì-vực mới biết rõ tôi mà thôi. Kì-vực chết rồi không có ai biết tôi nữa, người đời sau hoặc dùng sai, hoặc tăng hoặc giảm khiến bệnh không khỏi, làm cho người trên đời cho tôi không có thần hiệu, vì nghĩ như vậy mà khóc.’ Chỉ có một loài là ha-lê-lặc ở riêng một chỗ là không khóc, nó tự nhủ rằng, ‘Tôi trị được chúng bệnh, người nào uống tôi thì bệnh lành, không uống tôi thì không thể tự lành, không cần người ta phải biết mình nên không khóc.’  Kì-vực dụ cho Phật, chúng dược thảo

39. Giữ Miệng Lưỡi Để Tránh Họa

Dụ 39. Cựu Tạp Thí Dụ Kinh Đoạn 1.  Xưa có con ba ba gặp hạn hán, hồ trạch khô kiệt nước không thể tự tìm tới chỗ có đồ ăn được. Lúc ấy có một con ngỗng trời bay tới đậu gần bên, ba ba bò qua xin cứu giúp. Ngỗng trời ngậm nó bay trên đầu làng mạc. Ba ba không chịu im lặng, cứ hỏi cho biết chỗ nào. Hỏi mãi không thôi ngỗng trời bèn ứng đáp, ứng đáp phải hả mỏ, hả mỏ thì ba ba rớt xuống đất. Người ta bắt được làm thịt ăn. Hạng người ngu độn không tư lự, không cẩn thận miệng lưỡi cũng giống như con ba ba trong thí dụ này. Đoạn 2.  Xưa có sa-môn nhờ một phàm nhân cạo tóc cho. Phàm nhân cạo tóc xong rập đầu xuống đất tác lễ sa-môn, nói, ‘Nguyện cho tôi đời sau tâm ý tịnh khiết, trí tuệ cao viễn như đạo nhân.’ Đạo nhân chúc, ‘Chúc cho ông được trí tuệ lớn hơn tôi.’ Người ấy tác lễ rồi đi. Về sau thọ mạng tận sinh lên cõi trời Đao-lợi, đến khi thọ mệnh trên cõi trời hết thì sinh xuống nhà đại trưởng giả làm con. Sau xuất gia làm sa-môn, trí tuệ uyên thâm, chẳng mấy chốc mà đắc đạo. Được hạnh