Phật Thuyết Tạp Tạng Kinh (5)
Lúc Phật còn tại thế có năm đại quốc vương. Năm vị ấy vào thời Phật Ca-diếp là thiện tri thức vì đạo xuất gia. Khi Phật Thích-ca-văn xuất thế họ đều chứng đạo tích. Nay kể nhân duyên một vị vua đó đắc đạo. Nước tên là Bàn-đề, vua tên là Ưu-đạt-na, nước ấy thịnh vượng, nhân dân phú túc. Vua có hai vạn phu nhân, đệ nhất phu nhân tự là Nguyệt Minh, dung nghi đoan chánh, vua rất yêu mến. Lúc ấy vua mở đại hội bày nhiều trò kĩ nhạc, lệnh cho Nguyệt Minh múa. Nguyệt Minh phu nhân mặc y phục thượng hạng, đeo kim ngân danh bảo, anh lạc quấn đầy thân, múa rất kì nhã, khiến mọi người đều vui.
Vua giỏi xem tướng, thấy Nguyệt Minh phu nhân hiện mệnh chung tướng, không quá nửa năm sẽ đột nhiên qua đời, ân ái xa nhau khổ, vua buồn rầu khôn nguôi. Nguyệt Minh lấy làm lạ hỏi thì vua do coi chết là việc lớn, sợ nàng ưu não, giấu không nói. Ân cần hỏi nhiều lần vua đành đáp, “Nàng thọ mệnh đoản, không lâu nữa sẽ chết, lòng đầy ân ái li biệt nên sầu não.” Nguyệt Minh bạch, “Có sanh thì có tử, thế gian thường tình, cớ sao mình đại vương ưu sầu? Nếu rủ lòng thắm thiết xin hãy cáo thị cho mọi người biết và cho thiếp xuất gia.” Vua nghe lời, chịu cho nàng nhập đạo.
(còn nữa)
佛說雜藏經
Comments
Post a Comment