Ngày xưa có người luận tội vua, nói những lời như vầy: ‘Vua thật bạo ngược, trị chính không có phép tắc.’ Vua nghe những lời đó liền đại nộ, không cần tra rõ ai nói, tin kẻ siểm nịnh kề cận, bắt một hiền thần và ra lệnh bóc lưng lấy một trăm lạng thịt. Có người chứng minh vị thần hạ kia không nói vậy, vua sinh lòng hối tội, lấy một ngàn lạng thịt đền cho vị ấy đắp lưng. Đêm đến có tiếng rên rỉ rất ai oán, khổ não. Vua nghe tiếng kêu rên, hỏi rằng: ‘Sao còn đau đớn? Lấy của ông trăm lạng, đền ông gấp mười, chưa vừa lòng sao?’ Có kẻ ở bên đáp: ‘Đại vương, nếu chặt đầu người, tuy đền ngàn cái đầu cũng không cứu người khỏi chết. Được đền cho gấp mười lần thịt cũng không khỏi đau đớn.’ Ngu nhân cũng như thế, không sợ ác báo đời sau, chỉ tham khát khoái lạc đời nay, bức khổ chúng sinh để tích cóp tiền của, sau lại bố thí cho muôn người hòng đền tội và làm phúc. Như vua kia lóc thịt lưng người, rồi đền gấp bội cho người ta khỏi đau đớn, quyết không có chuyện đó. Dụ thứ 20, Bách Dụ Kinh
lưu giữ những kinh, truyện tôi dịch