Truyện 18, Tạp Bảo Tạng Kinh Quyển 2. Xưa có tì-khâu tên là Đà-phiếu có sức mạnh như đại lực sĩ, xuất gia tinh cần và đắc a-la-hán, uy đức đầy đủ. Đà-phiếu chuyên liệu biện tăng sự, năm ngón tay phát ánh sáng vì giúp cho chúng tăng rất nhiều việc. Phật khen là đệ nhất doanh sự. Có tì-khâu Di-đa phúc đức mỏng, đến phiên làm chung với Đà-phiếu, mặc dù nấu nướng thô tệ nhưng lại quay ra chê, “Cứ hễ tên Đà-phiếu này nấu cho chư tăng thì tau chưa một lần ăn ngon. Phải tìm cách trừng phạt.” Di-đa có người chị làm tì-khâu-ni, bèn tới gặp kêu chị phỉ báng Đà-phiếu, việc đó xảy ra ba lần. Đà-phiếu chán ngán liền bay lên hư không, làm mười tám loại thần biến, nhập hỏa quang tam-muội, ở trong không trung mà biến mất như ngọn lửa, không còn thấy hình hài nữa. “Phỉ báng và tật đố khiến cho thánh hiền còn bị diệt thân, huống chi là phàm phu! Vì vậy mà trí giả phải thận trọng, chớ phỉ báng, chớ nói lời khinh miệt.” Lúc ấy chư tì-khâu hỏi Phật, “Tì-khâu Đà-phiếu có nhân duyên chi mà bị phỉ báng? ...
lưu giữ những kinh, truyện tôi dịch